Chương 1510:
“Chủ tịch Lâm, anh được lắm, không ngờ chỉ dùng vài lời nói mà có thể lôi kéo được cả Đỗ Nam An, xem ra tôi đã xem thường anh quá rồi.”
Một giọng nói điểm tĩnh vang lên từ đầu dây bên kia.
Lâm Dương ngạc nhiên, bắt đầu dồn sự chú ý vào cuộc điện thoại, nhưng giọng anh vẫn rất bình thản: “
Xin hỏi là ai vậy?”
“Tôi là ai không quan trọng, chủ tịch Phan, tôi sẽ chỉ cho anh đi một nước cờ, chỉ cần anh nghe theo thì nửa đời sau này của anh sẽ được sống trong nhung lụa.”
“Nước cờ? Thú vị đấy, tôi vừa mách một nước cờ cho người khác, bây giờ lại có người đến chỉ cho tôi đi một nước cờ khác… nói nghe thử nào, xem tôi có động lòng hay không.”
Lâm Dương cười đáp lại.
“Lập tức mang Dương Hoa của anh đến nhờ cậy tôi, thế nào?”
Người này điềm tĩnh đáp.
“Nhờ cậy anh?”
Lâm Dương kinh ngạc, sau đó liền bật cười: “Anh mời chào tôi như vậy, chẳng lẽ là muốn tôi đến làm việc cho anh?”
“Nếu anh thích, có thể làm việc cả đời ở chỗ tôi.”
“Vậy thì tôi không thấy hứng thú đâu.”
Lâm Dương bật cười.
“Không hứng thú? Đây có được xem là lời từ chối không? Tôi cho rằng đấy là một quyết định ngu ngốc, hy vọng anh có thể nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.”
“Còn việc gì khác không?”
Lâm Dương không trả lời, chỉ lạnh lùng hỏi lại.
“Bác sĩ Lâm, nhất định đừng đề bản thân phải hồi hận.”
Người này nói thêm một câu rồi nhanh chóng cúp máy.
Lâm Dương vẫn cầm điện thoại trêи tay trầm tư ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt anh lạnh lùng va cương nghi.
“Từ khi nào tôi lại khiến bản thân mình thất vọng?”
Anh lầm bầm rồi bỏ điện thoại xuống, nhìn lướt qua đồng hồ, đã đến giờ cơm trưa.
Nhưng lúc này lại có một cuộc gọi khác gọi đến.
Có điều lần này là gọi thằng vào số điện thoại của anh.
Lâm Dương liếc nhìn sơ qua, là một số lạ gọi từ Yến Kinh! Anh nhíu mày, ấn vào nút nghe trên màn hình điện thoại.
“Ai đấy?”
Lâm Dương hạ giọng hỏi.
“Là Lâm Dương đúng chứ?”
Một giọng nói chậm rãi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Bà là…”
“Tôi đang ở quán cà phê Tây Lam ở Giang Thành, cậu mau chóng đến đây một chuyến đi!”
Người này giọng điệu rất hách dịch.
Lâm Dương nghe vậy chẳng buồn trả lời lại, anh ung dung đi xuống lầu, chuẩn bị tìm một nhà hàng đề ăn trưa.
Nửa tiếng đồ hồ sau, chuông điện thoại lại reo lên.
“Lâm Dương! Cậu có ý gì? Chẳng phải bảo cậu mau chóng đến đây sao?”
đầu dây bên kia vang lên tiếng quát mắng.
“Bà rốt cuộc là ai?”
Lâm Dương chau mày hỏi lại.