Chương 1519:
Chương 911: Nhà họ dương Nhịn thấy Trịnh Tú Lan đến gần, Phan: Lâm bỗng thở gấp, bắt đầu trở nên cảnh giác.
Trịnh Tú Lan rốt cuộc là muốn làm gì? Lâm Dương không khỏi thắc mắc.
– Nhưng một giây sau đó, Trịnh Tú Lan lại đặt tay lên áo vest của anh, nhẹ nhàng Cởi nó ra.
Lâm Dương hơi hoảng.
Rất nhanh, áo vest ngoài của anh đã nằm trêи tay Trịnh Tú Lan, cô nhẹ nhàng đặt áo lên trêи ghế.
Tiếp theo, cô bắt đầu cởi bỏ những thứ còn lại.
Lâm Dương bắt dầu mơ hồ hiểu ra chuyện gi, anh khẽ nhúc nhích người.
““Aaaa!”
Trịnh Tú Lan bị dọa đến hét lên, có rùng mình đứng phắt dậy, không dám đụng chạm gì nữa.
Lâm Dương giả vờ như bị tiếng hét làm tỉnh giấc, từ từ mở hai mắt ra.
“Tú Lan, có chuyện gì vậy?”
Anh vò trán làm ra vẻ như vẫn còn say rượu, mơ hồ ˆ hỏi., “À… không… không có gì, Lâm Dương, em thấy anh uống say rồi nên muốn giúp anh cởi quần áo cho dễ ngủ.”
Trịnh Tú Lan gượng gạo cười.
“Thế à… thế thì cảm ơn em nhé, nhưng mà em là con gái e là không thích hợp lắm, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em.”
Lâm Dương mỉm cười đứng thẳng người dậy: “Chắc là anh không sao nữa đâu, anh quay về nghỉ ngơi đây.”
“Lâm Dương, bây giờ trời cũng tối ri, anh cứ ngủ lại ở đây đi, nếu anh cảm thây không tiện thì em ra ngoài trước đây.”
Trịnh Tú Lan vội ngăn anh lại.
“Thật ngại quá.”
Lâm Dương không hề phản đối.
“Cần gì cứ nói với em là được, anh ‘ nghỉ ngơi sớm đi.”
Trịnh Tú Lan mỉm cười rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Lâm Dương cố gắng giữ bình tĩnh cho đến khi bóng lưng của cô khuất hẳn.
Anh không kiểm được thở một hơi mạnh, thực ra tâm tư của Trịnh Tú Lan anh sớm đã nhìn thấu.
Chỉ là trước khi đại hội diễn ra, anh không thề cùng Tô Nhan hay Trịnh Tú Lan hoặc bất kỳ ai xảy ra quan hệ, nếu không… sẽ gây hại cho họ.
Lâm Dương lắc đầu, đắp lại chăn, dau quay cuồng nên muốn ngủ một lát.
Trịnh Tú Lan rời khỏi căn phòng, Trịnh Thiên Hào vẫn đang sốt ruột đợi bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Trịnh Tú Lan, ông ta dã hốt hoảng vội vàng lên tiếng hỏi: “Tú Lan, sau cháu lại ra đây?”
“Chẳng lẽ nào… bác sĩ Lâm bị yếu sinh lý?”
Đám người bên cạnh không ngừng xì xào.
“Không phải đấy chứ? Y thuật của bác sĩ Lâm cao như vậy, nếu thực sự anh ta có chứng bệnh này thì đáng nhẽ phải tự chữa khỏi cho mình rồi chứ…”
“Ông chưa nghe bao giờ à? bác sĩ cũng không thể tự chữa.”
“Hóa ra là như vậy.”
Người nhà họ Trịnh bàn tán không ngơi.
Trịnh Tú Lan mặt đỏ bừng bước lên phía trước: “Mọi người nói bậy bạ gì day! Không hề có chuyện đó! chỉ là bác sĩ Lâm đã tỉnh lại rồi!”
“Tỉnh rồi?”
Đám đông vô cùng kinh ngạc.