Chương 1534:
Môt chiếc máy bay trực thăng đột nhiên bếy đến, mà ngay tại cửa chiếc trực thăng có một người đang đứng.
.’ Người kia nhìn một cái xuống đoàn xe đang chạy trên đường, đột nhiên hướng về phía trước giẫm một cái, từ trên máy bay trực thăng nhảy xuống.
“Hả??”
Tất cả mọi người kinh ngạc đến thất sắc.
Độ cao kia ít nhất cũng phải có ba bốn mươi mét đó?
Chiếc xe chạy đầu tiên lập tức giãm Ì thắng xe dừng lại. : Cả đoàn xe bị buộc phải dừng lại.
Liên nhìn thấy người kia rơi thẳng xuống dưới, trực tiếp rơi trên đường lớn trước mặt.
“Bịch!”
Con đường phía trước lập tức bị đập tạo ra một cái hố cực lớn.
lu Bụi bay mù mịt!
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Có chuyện rồi!”
Thủy Bình Vân ý thức được có gì đó không đúng, lập tức hét to một tiếng.
Toàn bộ người trên hai chiếc xe đều xông đến, rút súng ra ngắm thẳng vào cái hố bụi bay mịt mù kia.
Lâm Dương cũng im lặng chăm chú nhìn, vẻ mặt cũng bắt đầu dần căng thằng.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chảm vào cái hố lớn trước mặt, ai ai cũng đều không dám lên tiếng.
Bụi đất mù mịt ở phía trước dần dần ‘ lắng xuống, đất đá bay loạn xạ cũng dần dần ổn định trở lại.
Trong hố lớn có một bóng dáng đang chầm chậm đứng dậy.
Mọi người lo lắng nhìn qua.
Đó là một người đàn ông trung niên có vẻ khoảng 40 tuổi.
Người đàn ông để đầu định, làn da đen sạm, mặt có râu, trêи người mặc một chiếc ao choàng thời Dân quốc, dáng vẻ có phần lôi thôi, tổng thể xem ra không có gì bất thường, nhưng người này nhảy từ trêи máy bay trực thăng cao mấy chục mét xuống mà vẫn không chết… Điều này vô cùng kỳ lạ.
Mọi người đều hết hồn hết vía.
Thư ký nhỏ trực tiếp hét lên.
Tô Nhan run lầy bầy.
Lúc này cho dù là người đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn như Thủy Bình Vân cũng không tự chủ được mà da đầu tê dại, hít nột ngụm khí lạnh.
“Nồ súng! Nồ súng!!”
Thủy Bình Vân hét lớn.
‘Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng… Mấy khẩu súng trong tay những người ở đó lập tức điên cuồng tóe lên tia lửa.
Đạn lập tức bay như con thoi về hướng kia.
Nhưng… không có đạn của ai chạm được đến người đàn ông kia.
Bước chân của ông ta không ngừng chuyển động, cả người giống như là mọt ngọn gió vậy, tránh được hết số đạn kia.
Cử như vậy cho đến khi số đạn trong hộp tiếp đạn bị bắn hết, cũng không dụng đến được người đàn ông kia dù chỉ một – phân… – “Quy… quỷ… ông ta là quỷ sao?”
Có người kinh hoàng la lên.
Thủy Bình Vân cũng thất kinh, liên tục nhìn về phia Lâm Dương.
“Là chú Hằng! Ha ha ha, chú Hằng đến rồi! Chú Hằng đến rồi! Các người đều phải chết! Các người đều phải chết ở đây! Ha ha ha ha…”