Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1544



Chương 1544:

 

Dẫn đầu là một người đàn ông để một bộ râu dê trắng tinh, trông có vẻ khoảng hướng 923: L..ủa nhà.

 

chừng 50 tuồi, thần sắc nghiêm túc.

 

Theo sau cũng là một đám người khoảng bốn năm mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc của bọn họ liền biết được địa vị của bọn họ ở nhà họ Lâm không hề thấp.

 

“Đường chủ?”

 

Lâm Chí Hằng sửng sốt.

 

Hóa ra người bước vào chính là Đường chủ của Thiên Long Đường, Lâm Trung Hải.

 

“Hai ngày trước ông được đưa về nhà họ Lâm, đại y của nhà họ Lâm chúng ta liền lập tức tiến hành chữa trị cho ông, hai tay ông bị gãy lìa, xương sườn cũng gấy, thương tích rất nặng, theo như suy đoán của ông ta ông sẽ tỉnh lại vào giờ này!”

 

Lâm Trung Hải mặt không cảm xúc bước đến bên giường bệnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chí Hằng: “Ông có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện hương 923: L..ủa nh gì chứ?”

 

“Xây ra chuyện gì?”

 

Lâm Chí Hằng vẫn còn hơi mơ màng, bỗng nhiên dường như ông ta nhớ ra được điều gì, liền hỏi: “Làm sao tôi về được đây?”

 

“Hừ, đến cái này mà ông cũng không biết à?“ Một người trong nhà họ Lâm ở bên cạnh giận dữ: “Ông bị người của Dương Hoa đưa về đó!”

 

“Cái gì?“ Lâm Chí Hằng hoàn toàn mờ mịt.

 

“Ngoại trừ ông ra còn có đám Lâm Tử Yến!”

 

“Lâm Tử Yến? Bọn họ không sao chứ?“ Lâm Chí Hằng liền hỏi.

 

“Yên tâm, Lâm Tử Yến vẫn chưa chết, có điều… tình hình của bọn họ còn thảm hơn ông nhiều, toàn bộ võ công của Lâm Tử Yến đều bị phế, tứ chỉ bị gãy hoàn toàn, hơn nữa còn bị tồn hại gân cốt, sau này cho.

 

dù có chữa được cũng không thể luyện võ được nữa! Cả đời này chỉ có thể làm một người tàn phế!” Lâm Trung Hải trầm giọng nói.

 

Lâm Chí Hằng mấp máy miệng nhưng không phát ra tiếng “Lần này mặt mũi của nhà họ Lâm chúng ta có thể nói là mất hết sạch sẽ rồi!”

 

Người nhà họ Lâm ở bên cạnh hừ nói.

 

Lâm Chí Hằng hít sâu một hơi, không nói gì cả.

 

“Ông bị ai đánh bị thương vậy?“ Lâm Trung Hải nặng nề hỏi.

 

“Bác sĩ Lâm.”

 

“Phải không… Thực lực của cậu ta lại dũng mãnh như vậy cơ à, đên ông cũng không phải là đối thủ?“ Lâm Trung Hải “Đường chủ, thực lực của vị bác sĩ Lâm này quả thực là sâu không thể dò! Tôi cảm thấy… chúng ta vẫn nên nhanh chóng hóa thù thành bạn, không thề đấu tiếp với cậu ta được đâu, đại hội sắp bắt đầu rồi, nghỉ ngờ hỏi.

 

nếu như chúng ta thật sự trầy da tróc vảy với cậu ta, đối với nhà họ Lâm chúng ta không hề có lợi!” Lâm Chí Hằng nôn nóng nói.

 

“Đồ khốn! Lâm Chí Hằng, ông là đang tăng chí khí cho người ngoài mà diệt uy phong của quân mình hả?” Người nhà họ Lâm giận dữ, trực tiếp mắng.

 

“Tôi chỉ là muốn tốt cho nhà họ Lâm!”

 

“Muốn tốt cho nhà họ Lâm? Tôi thấy ông rõ ràng là đang ngụy biện cho sự thất bại của ông thôi! Lâm Chí Hằng! Ông vốn chỉ là một tên vô năng, lần này nhiệm vụ thất bại, hại cho nhà họ Lâm bị mất sạch .¬ 103 „ 1007 mặt mũi, ông còn mặt mũi mà ở đây nói nhăng nói cuội! Cái thằng bác sĩ Lâm đó mới là thằng nhóc bao lớn chứ, thực lực của nó lại có thể mạnh tới mức nào chứ?

 

Tôi thấy rõ ràng là do bản thân ông không có bản lĩnh, lại ở đây phóng đại tên bác sĩ Lâm kia!” Người nhà họ Lâm kia hừ nói.

 

“Nói không sai! Lâm Chí Hằng! Ông cũng quá vô dụng đi!”

 

“Ngay đến thằng nhóc nhỏ hơn phân nửa cũng không đối phó được sao?”

 

“Hừ, thật khiến người ta thất vọng!”

 

“Ông căn bản không xứng là người nhà họ Lâm chúng tôi!”

 

Những người xung quanh nhao nhao lên tiếng chỉ trích.

 

Sắc mặt Lâm Chí Hằng rất khó coi, nhưng không giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.