Chương 1546:
“2 giờ chiều hôm nay, ở sảnh triển lãm quốc tế Thanh Đô!”
“Sắp xếp máy bay, đi một chuyển đi.”
“Chủ tịch Lâm, chúng ta… chúng ta e la không có nhiều tiền đến thế đâu!”
Mã Hải nôn nóng nói.
Tiền vốn trong công ty tuy rằng vẫn còn khoảng 15 triệu đô la, nhưng nếu như động vào số tiền này, một khi vòng vốn xuất hiện đứt gãy, vậy sẽ là đòn đả kϊƈɦ chí mạng dồi với sự vận hành của cả công ty… “Yên tâm, không đủ tiền nhưng chúng ` ta vẫn còn thứ khác!”
Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Thứ khác?”
Mã Hải ngần người, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trêи mặt ngay lập tức lộ ra nét Vui mừng.
“Ông nhanh chóng giúp tôi đi liên hệ với bên bán đấu giá, tôi có mấy thứ muốn giao cho bọn họ bán đấu giá, lợi nhuận thu được sau khi bán đấu giá xong có lẽ sẽ đủ cho chúng ta đi tranh đoạt núi Tử Khoáng rồi!”
“Vâng, vâng! Chủ tịch Lâm, anh đợi một chút, tôi lập tức đi liên hệt”
Mã Hải vô cùng kϊƈɦ động, lập tức chạy đi.
Mây phút sau, Mã Hải lại quay trở lại.
“Chủ tịch Lâm, bên kia đã nhận được tin tức, bọn họ chuẩn bị làm một nghỉ lễ chào mừng, hoan nghênh sự có mặt của anh!”
“Nói với bọn họ không cần đâu, tôi muốn khiêm tốn một chút.”
“Vâng, chủ tịch Lâm!”
Sau khi ăn bữa trưa ở công ty và nghỉ ngơi một chút, Lâm Dương dưới sự hộ tổng của Huỳnh Lam liền đi đến sân bay Giang Thành, Đăng kỷ máy bay cá nhân rồi bay thằng đến sân bay Thanh Đô.
Trêи máy bay, Huỳnh Lam cứ muốn nói lại thôi.
“Có gì thì cử nói thẳng ra đi, đè nén cả một dường không khó chịu sao?”
Lâm Dương uống một ngụm rượu vang đỏ, bắt chéo hai chân xem bảo nỏi.
“Cái kia… Chủ tịch Lâm, anh thật sự có hứng thủ với núi Tử Khoảng đến như vậy sao?”
“Sao vậy?”
Lâm Dương đặt tờ báo xuống, kỳ quái nhìn ông.
“Là như thế này, tôi nhận được tin tức nói nội bộ của núi Tử Khoáng này có thể tồn tại bảo vật đặc biệt gì đó, vì vậy mà có không ít tập đoàn tài chính đều muốn lấy được núi Tử Khoáng này, thậm chí…”
“Thậm chỉ cái gì?”
“Thậm chí còn có một số gia tộc của thế giới ngầm nữa!”
“Gia tộc của thế giới ngầm? Lẽ nào… nhà họ Dương cũng gia nhập rồi sao?”
Lâm Dương cau mày hỏi.
Nếu là như vậy thì sẽ không dễ đấu thâu được rồi.
“Cái này tôi không rõ, có điều tôi nghĩ núi Tử Khoáng này… chắc chắn không có cái gì tốt để lầy đâu!”
“Nếu như không lấy được thì thôi, lần này chỉ có thê nói là một cuộc thăm dò, xem xem có thể lấy đến tay được hay không, nếu như có được trong tay thì kiếm ít máu, nếu như không có được cũng chỉ là lãng phí chút thời gian buổi chiều, không quan trọng!”
Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Vậy thì tốt rồi!”
Huỳnh Lam thở phào một hơi.
“Sao vậy? Ông có vẻ rất lo lắng?”
Lâm Dương kỹ quái nhịn ông.