Chương 1552:
Huỳnh Lam thở dài hẳn hộc, vẻ mặt bất lực.
Rất nhanh, chuỗi kim cương đỏ đã được bán với giá 5950 tỷ.
Vật đấu giá tiếp theo chắc chắn sẽ còn cao giá hơn gấp nhiều lần.
Tuy nhiên, đa số mức giá đấu giá vẫn nằm trong phạm vi 35000 tỷ.
Không thể không thốt lên rằng, cuộc đấu giá này quả thực quá xa xỉ.
Và mọi người ai cũng biết buổi đấu này là Long Đằng đặc biệt tổ chức đề đấu giá quặng pha lê tím.
Bình thường những thứ mà Long Đằng đưa ra đấu giá đều không quá 35 tỷ, quy mồ tuy cũng không nhỏ, nhưng so với hôm nay thi đúng là khác xa 1 trời 1 vực.
] Lần này Long Đằng cũng đã đưa ra hết toàn bộ vật máu mà mình sở hữu, mục đích là đề tăng thêm giá trị cho quặng pha lê tím! Nếu quặng pha lê tím được bán với giá cao, thi bọn họ cũng sẽ nhận được khoảng hoa hồng cực khủng, đôi bên cùng có lợi.
Huỳnh Lam ngồi trong khu vực khách VIP, lo lắng nhìn từng vật phẩm được bán ra với giá trêи trời, vẻ mặt ông ta vô cùng đau khổ.
Bảo bối mặc dù không tệ, nhưng dường như chẳng có liên quan gì với họ.
Lúc này, cửa phòng vip lại mở ra, một bóng người tiến thẳng vào trong.
Huỳnh Lam quay đầu lại nhìn, thì ra là thuộc hạ khi nãy ông ta phái đi điều tra.
“Đã nghe ngóng được gì chưa?”
Huỳnh Lâm lập tức đứng phắt dậy, hỏi.
“Thưa đại ca, vừa nãy có một người đi vào phòng VỊP chính giữa!”
Tên thuộc hạ vội đáp.
“Trông như thế nào?”
“Một người đàn ông tóc rất dài! Ước chừng khoảng hơn 30 tuổi, thân phận thế nào thì không rõ!”
Huỳnh Lam chau mày, vội vàng nhìn Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm…”
“Không cần lo lắng, tất cả mọi chuyện cứ đề kết thúc buổi đấu giá hẵng nói!”
Lâm Dương vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản.
Huỳnh Lam thấy vậy càng thêm sốt ruột.
“Chủ tịch Lâm! Đã đến lúc nào rồi mà anh còn quan tâm đến buổi đấu giá này nữa chứ? Chúng ta lại không có tiền, lấy đâu mà mua nổi đồ của buổi đấu giá này? Hà cớ gì phải lãng phí thời gian ở buổi đấu giá này?”
Huỳnh Lam sốt ruột nói.
Lâm Dương không nói lời nào, tầm mắt tiếp tục nhìn lên trêи gian trưng bày.
“Chủ tịch Lâm! Rốt cuộc anh có nghe thấy lời nói của tôi không vậy? Nhà họ Dương đã xin được viện trợ! Bọn họ có viện trợ tỪ bên ngoài rồi! Coi như là tôi cầu xin anh! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi! Cậu Ba nhà họ Dương kia nếu như đã dám mời người kia đến đây, vậy người kia chắc chắn không dễ đối phó đâu, tôi chỉ có mấy người, tôi thât sư lo lắng sẽ không có cách nào kịp thời bảo vệ anh được, nếu như anh có bất trắc gì thì tôi sẽ thành người mang tội mất!”
Huỳnh Lam sốt ruột đến sắp khóc thành tiếng luôn rồi.
Thế nhưng Lâm Dương lại trả lời cho ông hai chữ đơn giản: “Ngồi xuống!”
Giọng nói vang lên, Huỳnh Lam lập tức sững SỜ.
“Không nghe thấy lời tôi nói sao? Ngồi xuống.”
Lâm Dương lại nói.
“Chủ tịch Lâm…”
Huỳnh Lam vừa há miệng, lại thấy Lâm Dương khẽ nghiêng đầu.
Lúc đối diện với ánh mắt nặng nề kia của Lâm Dương, Huỳnh Lam không dám bộc phát tính khí nữa, chỉ có thể cứng nhắc ngồi xuống ghế.