Chương 1630:
” Giám đốc Lâm, cái biện pháp này đúng là biện pháp tốt, trái lại còn không mất cái gì cả.”
” Ai cứu mạng với! Cứu với! Cứu tôi với…”
Trên đườngnúi Côn Sơn gập ghềnh, một dáng người nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, Vừa chạy vừa run rầy la hét vùng vẫy.
Kẻ này chính là Dương Phi Dương.
Giờ phút này toàn thân gã đều dính đầy bùn đất, tóc tai bù xù, nhếch nhác thảm hại, hai đầu gối đều bị thương, cả người vừa chạy được một đoạn lại té một triết cái, cơ thể từ trên xuống dưới đều có vết thương.
Rất nhanh chóng, gã đã chạy đến đường cái.
Chạy dọc theo đường cái, trong miệng vẫn không ngừng tiếng la hét thảm thiết chói tai.
“Cứu mạng…”
Xoẹt grừm!
Đúng lúc, mấy chiếc ô tô xe màu đen có rèm che lao đến, cấp tốc dừng lại quanh người gã.
Đám người mặc áo đen vội vã từ xe nhảy xuống.
“Là Dương Phi Dương!”
“Mau bắt gã đưa đến chỗ Bát Gia đi!”
“Vâng!”
Vài tên đàn ông ngay lập tức tóm lấy ¡6i 3na tay của Dương Phi Dương, kéo gã về phía một chiếc xe có rèm che ở giữa.
“Các người là ai? Thả ra! Cứu với!
Không được đâm tôi! Không được đâm tôi!”
Tiếng la hét thê thảm của Dương Phi Dương vang lên chói tai.
Rất nhanh, Dương Phi Dương đã bị kéo đến trước cửa xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, phía sau cửa sổ xe xuất hiện một gã đàn ông độ tuổi trung niên đầu trọc lốc để chòm râu dê…
“Dương Phi Dương, cái đức hạnh gì của mày đây?”
Nghe thấy giọng nói này, Dương Phi Dương nhọc nhằn ngầng đầu lên, nhưng trên gương mặt lấm lem vẫn là biểu cảm điên dại đó.
“Cậu là ai? Cậu…là chủ tịch Lâm?
Cậu là chủ tịch Lâm sao?”
Đột nhiên, ông †a nhứ nhìn thấy gì đó, miệng kêu lên tiếng. thét thảm thiết, mới bình tĩnh lại giờ đột nhiên lại như phát điên lên.
Người bên cạnh vội vàng giữ ông ta lại.
“Ừm?”
Người tên là Bát Gia đó nhíu mày lại, Ii5i Rấh đầy cửa xe đi xuống.
“Xem ông đi, Dương Phi Dương! Dù sao ông cũng là người đứng thứ hai trong một chỉ của nhà họ Dương, sao lại trở nên nhếch nhác thế này?”
Bát Gia nhìn ông ta một lượt, lắc đầu liên tục, bộ dạng tiếc nuối.
Nhưng Dương Phi Dương dường như không nghe thấy lời ông ta nói, chỉ không ngừng gào lên “Cứu với”, cả người run lầy bẩy, không ngừng giãy giụa, dường như đang muốn chạy trốn.
“Bát Gia! Hình như ông ta điên rồi”
Người bên cạnh cần thận nói.
“Điên rồi?”
Bát Gia ngồi xồm trước mặt Dương Phi Dương, giơ tay giữ lấy mặt ông ta, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Dương Phi Dương! Ai đã làm gì ông?”
Ngôn Bát Gia trầm giọng hỏi.
“Cứu tôi, cứu tôi, chủ tịch Lâm, đừng giết tôi….đừng đâm tôi.“ Dương Phi Dương hét xe giọng.
“Anh trai ông, Dương Tùng đâu?”