Chương 1662:
Trước mắt, Thanh Hà đường không thích hợp xung đột với Lâm Dương.
Quyết định xong, người của Thanh Hà đường bắt đầu thu dọn, định đi cùng với Trịnh Lạc.
Tưởng Xà bị Trường Anh kéo sang một bên.
“Tưởng sư muội, tên họ Lâm này lai lịch đáng ngờ, tính cách khó lường, muội phải cần thận, tìm cơ hội mà rời khỏi đây sớm, tránh để ở cạnh cậu ta lâu, gặp chuyện không hay.” Trường Anh thấp giọng nói.
“Yên tâm đi sư huynh, muội biết chừng mực mà.”
Tưởng Xà gật đầu.
Rất nhanh, những người còn lại của Thanh Hà đường đã nhấc chút đồ đạc rời khỏi toà nhà cũ kĩ.
Cả toà nhà chỉ còn thừa lại Trường Anh và Tưởng Xà.
Bản thân Lâm Dương cũng không ngờ tới sẽ có một cảnh tượng kịch tính như vậy.
Vốn còn muốn di theo người của Thanh Hà Đường đến đại hội Đông Hoàng, nhưng không bao giờ nghĩ rằng tất cả người của Thanh Hà Đường sẽ bỏ trốn, đề lại một mình anh.
Thực ra Tưởng Xà cũng đã sẵn sàng bỏ trốn.
Nếu không phải vì lo lắng chọc giận Lâm Dương mà gây ra những tranh chấp không đáng có, thì làm sao cô ta có thể đồng ý ở lại?
“Đại hội trong bao lâu nữa sẽ diễn ra?”
Lâm Dương tìm một nơi sạch sẽ rồi ngồi xuống.
“Ngày mốt đại hội sẽ chính thức tổ chức, mỗi đường khẩu đều bắt buộc phải tham dự, không có giới hạn về số lượng người và vị trí, đến lúc đó đi vào nhận số là có thề tham gia rồi!”, Tưởng Xà nói.
“Đại hội đó được tổ chức theo hình thức nào?”
“Cái này còn cần phải hỏi sao? Tất nhiên là dựa vào cái này!” Tưởng Xà giơ nắm đấm lên lắc lắc”Ai có nắm đấm mạnh hơn thì người đó sẽ thắng đại hội, thống trị Đông Hoàng Giáo!”
“Phải không?”
“Đương nhiên, nhưng mà Thanh Hà Đường không chơi, không chỉ Thanh Hà Đường, mà những đường khẩu dưới sảnh cũng không chơi, một số người này chỉ đi vào hóng hớt rồi liền đi ra, bọn họ sẽ không tham gia vào các trận chiến với các đường khẩu mạnh và tranh đấu với các vị hs lão! Cuối cùng bọn họ biết họ tranh kí lại, tại sao lại để bản thân chịu khổ? Bán mạng vô ích?”
“Vậy kế hoạch của cô là đợi đại hội qua đi, có được giáo chủ, trong giáo được ổn định, sau đó sẽ hỗ trợ giáo chủ mới, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Đây vẫn có thể xem là một cách.”
Lâm Dương gật đầu.
“Lâm đại ca, tôi cho anh một kiến nghị.”
“Kiến nghị gì?”
“Sớm một chút rời khỏi núi Đông Hoàng, rời khỏi nơi thị phi này! Đừng tham gia đại hội nữa.”
“Tại sao?”
“Lâm đại ca, tôi phải thừa nhận rằng anh có thực lực rất mạnh, mạnh hơn lở so với Tiều Minh, nhưng anh phải biết khi những người khác tham gia đại hội đó là một đường khầu một đường khầu cùng lúc tham gia, còn anh, đại diện cho Thanh Hà Đường? Tính thêm tôi cũng chỉ có hai người! Đến lúc đó, có hàng trăm hoặc hàng nghìn người trong trong đường khầu của người khác, chúng ta chỉ có hai người, làm thế nào có thể đối phó được với bọn họ?
Dù anh có mạnh đến đâu, hai nắm đấm cũng có thể đánh bại bốn tay sao? Đại hội này này, anh không thể là người cười đến cuối cùng “Tưởng Xà rất trịnh trọng nói.
“Có thể là người cười đến cuối cùng hay không thì tôi không biết nhưng dù sao thì tôi cũng nên thử xem.”
“Thử xem? Anh có biết đại hội này là đại hội gì không? Nếu nói là đại hội, nhưng kỳ thực nó chính là chiến trường!” Tưởng Xà dựa vào một chút, trợn to hai “
“Anh có biết không! Đại hội này có thị người đó!”
“Ồ?”
Lâm Dương khẽ nhíu mày.