Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1670



Chương 1670:

 

Chỉ thấy Lâm Dương bình tĩnh nói: “Cô biết không? Cô sống hay chết, trước giờ tôi đều không quan tâm! Từ khi tôi đến đây, mục đích của tôi chỉ có ngôi vì Đông Hoàng giáo chủ! Bây giờ đại hội vẫn chưa bắt đầu, cô không thể đi được! Cho nên cô bắt buộc phải ở lại đây! Dù là tối nay người của Cổ Linh đường tìm đến giết chúng ta, cô cũng không được di!”

 

Tưởng Xà nghe thế, gần như sụp đổ?

 

“Được rồi, đi nghỉ đi.”

 

Lâm Dương nói, quay người đi vào trong sảnh đường, nằm thẳng xuống giường.

 

Tưởng Xà run cầm cập nhìn anh, nào có ngủ được? Trong lòng cô đã tình toán đợi khi Lâm Dương ngủ say thì sẽ lén bỏ trốn.

 

“Đừng mong trốn được, kể cả tôi ngủ rồi, chỉ cần cô ra khỏi Thanh Hà đường, tôi vẫn có thể lập tức cảm nhận được, tôi khuyên cô đừng khiêu khích sự nhạy bén và phản ứng của tôi!”

 

Lâm Dương nói, lập tức ngủ.

 

Sắc mặt Tưởng Xà trắng bệch.

 

Cô ngồi phệt xuống đất, co rúm người lại, như một con mèo nhỏ không ai giúp đỡ.

 

Những ngày còn lại đối với Tưởng Xà mà nói, có thể gọi là một ngày dài như một năm.

 

Đương nhiên cô không tin lời Lâm Dương, thử tìm cách bỏ trốn.

 

Nhưng rõ ràng là vô dụng.

 

Cô chỉ mới bước một chân ra khỏi Thanh Hà đường, Lâm Dương liền lập tức tỉnh lại, xông ra ngoài bắt cô quay lại.

 

Tưởng Xà từ bỏ rồi.

 

Cô chỉ có thể ở lại bên Lâm Dương, phối hợp với anh, trả lời bất cứ vấn đề nào anh đưa ra về Đông Hoàng giáo.

 

Rất hanh, ngày đại hội Đông Hoàng bắt đầu đã sắp đến.

 

Thanh Hà đường vẫn yên lặng như cũ.

 

Sáng ngày thứ ba.

 

“Lâm đại ca, chúng ta…chúng ta đi đi, bây giờ đi báo danh lĩnh số…” Tưởng Xà run rầy nói.

 

Lâm Dương gật đầu.

 

Hai người rời khỏi Thanh Hà đường, đi về phía trung tâm Đông Hoàng sơn.

 

Đây chính là ngọn núi cao nhất trong Đông Hoàng sơn.

 

Nghe nói, cung điện của Đông Hoàng giáo chủ được xây dựng trên đỉnh Đông Hoàng.

 

Đại hội sắp diễn ra, trên đường có từng tốp giáo chúng trong Đông Hoàng giáo.

 

Nhưng mỗi người trong số họ lại ăn mặc khác nhau, mỗi môn phái lại có sự cảnh giác và đối địch lẫn nhau.

 

Ai cũng không phục ail Thậm chí đi trên đường cũng có thể nhìn thấy người của hai môn phái khác nhau đang xích mích, bắt đầu đánh chém nhau.

 

Nhìn thấy thế, Lâm Dương hiểu ra.

 

E là dù có thể chiếm được Hoàng giáo, vẫn không thể khiến mọi người thần phục trong thời gian ngắn.

 

Buộc phải dùng thủ đoạn cứng rắn!

 

Buộc phải doạ nạt tất cả mọi người!

 

Khiến họ sợ hãi!

 

Anh ngưng lại trong giây lát, trong não.

 

đột nhiên nảy ra một ý tưởng điên cuồng.

 

“Đông Hoàng giáo ở trước mặt, ai có uy danh cao nhất.”

 

Lâm Dương đột nhiên nghiêng đầu, hỏi Tưởng Xà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.