Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 168: Chương 167-2



“Ông cụ tửu lượng tốt lắm!” Mai Nghị cảm kϊƈɦ vô cùng, vội vàng uống cạn rượu trong ly.

“Anh Mai, ngồi uống đi, cùng nhau uống rượu.” Trương Trung Hoa mỉm cười nói.

Mai Nghị vừa nghe thấy, khó xử nhìn Lâm Dương.

“Ông ngoại bảo ông ngồi, thì ông cứ ngồi đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Vâng, vâng, cảm ơn ông ngoại… không không không, cảm ơn ông cụ Trương!” Mai Nghị kϊƈɦ động nói năng không đầu không đuôi, vội vàng ngồi xuống.

Sau đó Hoàng Mậu của nhà họ Hoàng cũng bước tới, nâng ly nói: “Ông cụ Trương, chúng ta không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại là lần đầu tiên uống rượu.

Như vậy đi, ông uống một ly, tôi uống ba ly, thế nào? Nào, kính ông! “

Nói xong thì uống liên tục ba ly, không mang chút mơ hồ.

“Được! Được! Nhanh ngồi xuống uống rượu, ngồi xuống uông rượu!” Ông cụ cười lớn nói.

“Ông cụ Trương, tôi cũng kính ông một ly!”

“Ông cụ Trương, tôi đã cạn rồi!”

“Ông cụ Trương, ông uống chậm thôi, ăn một chút đi! Tôi cạn rồi!”

Các nhân vật lớn ở tỉnh Quảng Liễu này ai nấy đều rất kính cẩn, nâng ly kính rượu, sau đó ngồi xuống quanh bàn.

Không lâu sau, toàn bộ bàn ăn đã ngôi đây người.

Và không ai trong số những người này kém cỏi hơn Trương Trung Hoa…

Trương Trung Hoa bật cười haha, tâm trạng rất tốt nhưng lại cảm thấy bản thân có hơi choáng váng, không biết là do uống rượu quá nhiều hay sao nữa.

Đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy một cảnh tượng phô trương như vậy.

Cần phải biết, những người này, trước đây sẽ uống rượu với ông sao? Có thể gọi ông một tiếng ông cụ Trương đã là cho ông thể diện rất lớn rồi, nhưng bây giờ lại ngồi xung quanh ông một cách có nguyên tắc.

Đây quả thực chính là một cảnh tượng nằm mơ mới có!

Ông cụ có chút khó tin.

Nhưng đừng nói là ông, những người khác của nhà họ Trương cũng vậy.



Lúc này, Trương Tùng Hồng không dám nói một từ.

Đỗ Sâm cũng bị cảnh này làm cho choáng váng!

Bà cụ Nhậm rơi vào im lặng.

“Mẹ, đây… đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Những người này đang làm cái gì vậy?” Thành Bình sững sờ, lắc lư cánh tay của Trương Ái Kỳ hỏi.

“Mẹ cũng không biết…” Trương Ái Kỳ nói.

Lộp cộp!

Trương Trung Hoa đặt ly rượu xuống, thở dài một hơi, trêи mặt mang theo nụ cười haha nhìn Lâm Dương.

“Tên nhóc, có phải cháu nên giải thích rõ ràng với ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Ông ngoại, không có gì phải giải thích rõ cả, cháu chỉ là bạn bè của những người này mà thôi.” Lâm Dương vừa ăn vừa nói.

“Bạn bè?” Trương Trung Hoa sững sờ vô cùng.

“Đúng đúng đúng, chúng tôi đều là bạn bè của hội trưởng Lâm.”

“Chúng tôi đều là bạn của anh ấy!”

Mai Nghị và những người khác vội vàng nói.

“Hội trưởng Lâm?” Trương Trung Hoa hơi sững sờ: “Cháu làm hội trưởng rồi sao? Cháu là hội trưởng của hội gì?

“Ông cụ không biết sao? Anh Lâm chính là hội trưởng của hiệp hội y khoa Giang Thành!” Hoàng Mậu nói.

“Cái gì?” Trương Trung Hoa sửng sốt vô cùng.

Cháu rể của mình, tên vô dụng vào ở rể nhà họ Tô… đã trở thành hội trưởng của Hiệp hội Y khoa Giang Thành từ khi nào vậy?

Điêu này cũng quá khó tin rôi, phải không?

Nhưng mà… chỉ dựa vào một chủ tịch hiệp hội y khoa, không đến mức khiến cho những người này giống như con cháu vậy chứ?

Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Dương: “Tên nhóc, cháu còn có thân phận gì nữa?”

“Ông ngoại, lúc nãy cháu đã thú nhận với ông rồi, chỉ là ông không tin mà thôi.”



“Lúc trước cháu có thú nhận với ông sao?”

Ông cụ có chút bối rối, ông uống rượu có hơi nhiều, thêm với tuổi tác cũng đã lớn nên trí nhớ cũng không tốt, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nhớ ra được Lâm Dương đã thú nhận với ông cái gì.

“Thôi kệ, không quan tâm nữa, uống rượu!”

Ông cụ đang có tâm trạng rất vui vẻ, không buồn nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp nâng ly lên và cười nói.

Những người xung quanh đáp lại bằng những tràng cười không ngóớt.

Về phần người nhà họ Trương ở bên này, sớm đã bị phớt lờ rồi.

Trương Tùng Hồn: mặt ảm đạm, đi đến bên cạnh Đỗ Sâm, thấp giọng nói: “Ông Đỗ, bây giờ phải làm sao đây?

Lâm Dương này có vẻ như không dễ đối phó! Cũng không biết cậu ta cho những người này uống thuốc mê gì nữa, nếu như chúng ta cưỡng hành mang Lâm Dương đi sợ rằng sẽ tương đối phiền phức.”

“Hừ, phiền phức? Phiền phức cái gì? Ông cho rằng đám chó mèo này còn có thể là đối thủ của nhà họ Đỗ tôi sao?

Ông đừng quên rằng nhà họ Đỗ của tôi đến từ Yến Kinh, không phải là người mà đám người địa phương Quảng Liễu này có thể so sánh được!”

Trương Tùng Hồng đôi mắt hơi sáng lên và gật đầu.

Đúng vậy, nhà họ Đỗ đến từ Yến Kinh, sau lưng còn có tập đoàn Diệu Không!

Chỉ cần nhà họ Trương được cây đại thụ của nhà họ Đỗ chống lưng, bọn họ sẽ bắt khả chiến bại ở Quảng Liễu!

Nhưng vào lúc này, một giọng nói già nua và khàn khàn khác từ ngoài đại sảnh vang lên.

“Trương Lão ca … anh có ở đó không?”

Giọng nói này vừa rơi xuống đất, tắt cả mọi người sững sờ nhìn ra ngoài đại sảnh.

“Giọng nói quen thuộc quá.”

Đỗ Sâm cũng không khỏi sững sờ, quay đầu lại, sau đó vừa nhìn thấy đã vô cùng hoảng sợ, suýt chút nữa sợ hãi đến mức ngã xuống đất.

“Đây… sao vị này lại ở đây?” Đỗ Sâm run rẩy hét lên.

“Ông Đỗ, ông ta là ai?” Trương tùng Hồng vội vàng hỏi.

“Nhân vật lớn, nhân vậy lớn !!” Đỗ Sâm run rẩy nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.