Chương 1701:
Lại nhìn thây một tay Thiêu Hải bóp chặt cổ cô ta, bỗng nhiên dùng sức.
Đau đớn kịch liệt khiến Lương Tuấn Hùng không nhịn được hé miệng la lên, giây tiếp theo, Thiếu Hải đã nhét một viên độc dược vào miệng Lương Tuấn Hùng.
Ức.
Độc dược đã vào bụng.
Mạng của Lương Tuấn Hùng, đã bị Thiếu Hải khống chế
Người của đội trật tự kinh ngạc thất sắc.
Thiếu Hải buông tay.
Lương Tuấn Hùng ngôi dưới đất, ôm cổ mình, không ngừng nôn, muốn nôn ra độc dược vừa uồng ban nãy.
Nhưng hoàn toàn vô ích.
“Sư tỷ!”
“Lương sư tỷ!!”
“Sư tỷ, không sao chứ?”
Người của đội trật tự lần lượt xông qua, vây lấy Lương Tuấn Hùng.
Đôi mắt Lương Tuấn Hùng đỏ bừng, đột nhiên ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thiếu Hải.
“Thiếu trưởng lão, ông…ông muốn làm gì? Muốn lợi dụng tôi khống chế đội trật tự sao? Tôi cho ông biết!
Ông nằm mơ đi! Cho dù tôi chết, cũng tuyệt đối không đề ông thành cônẩf”
“Cô nhóc! Tôi biết cô! Tuy cô còn trẻ, nhưng có uy vọng rất cao trong đội trật tự, cô không phục tùng tôi cũng không sao! Người của cô sẽ phục tùng tôi! Dù sao họ cũng không muốn cô chết!” Thiếu Hải cười nhạt, phất tay với nhóm Du Dật nói: “Các người nghe đây, nhanh chóng xuất phát theo tôi, đến thần giới! Giúp tôi lấy thần giới, đã biết chưa?”
“Ông nói gì?“ Du Dật tức giận.
“Các người vì Lương sư tỷ mà liều mạng giết thằng nhóc họ Lâm kia, bây giờ lấy thần giới cho tôi thì có.là gì? Nếu các người không đồÏt. ý, Lương sư tỷ của các người e rằng sẽ chết rất thảm!”
“Ông…
Mọi người tức giận.
“Đáng ghét!” Lương Tuấn Hùng tức giận không thôi, muốn cắn nát răng, cô ta gầm nhẹ với Du Dật: “Các người nhanh chóng rời khỏi đây! Có nghe không?”
“Sư tỷ…”
“Địt” Lương Tuấn Hùng quát lớn.
“Muốn đi? Cô tường người cổã cổ linh đường chúng tôi ăn chay sao?”
Trịnh Đan hừ nói: “Bây giờ các người mọc cánh cũng khó bay! Không ngoan ngoãn phối hợp với trưởng lão chúng tôi, các người đều phải chết ở đây!”
“Cho dù chúng tôi chết ở đây, cũng tuyệt đối không để gian kế của các người thành công! Các sư đệ sư muội!! Chúng ta liều với họ!”
Lương Tuấn Hùng phẫn nộ nói.
“Liều thôi!”
“Giết!”
Cảm xúc của những ngườF đội trật tự rất kích động, ai nấy đều nhấc đao kiếm, dáng vẻ thấy chết không sðn “Hừ, một đám ngu ngốc ngoan cố! Được! Nếu các người muốn chết!
Vậy thành toàn cho các người! Sư phụ! Ra tay thôi, chặt đầu gỗ của đám người này!” Trịnh Đan tức giận nói.
Thiếu Hải híp mắt, lặng lẽ gật đầu.
Những người của đội trật tự, ông ta không xem trọng lăm, dùng được thì dùng, không dùng được thì thôi Cô linh đường dù chiếm đoạt đông đảo, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thế lực đường khẩu ở tầng lớp thấp, so sánh với tam đại vương cung chênh lệch quá lớn, do đó Thiếu Hài chiêu binh khắp nơi, mời chào những người mạnh.
Đội trật tự tuy cũng là một phần chiến lực không tệ, nhưng nếu không khống chế dược, vứt bỏ thì vứt bỏ thôi.
Trịnh Đan thấy vậy, cười nhẹ một tiếng, quát: “Các người nhanh chóng ra tay! Đưa đám ngu ngốc đội trật.tự này xuống hoàng tuyền!”
“Tuân lệnh! Sư tỷ!”
Người cổ linh đường xung quanh lập tức vung kiếm lên, chuẩn bị ra tay.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương quát lên một tiếng.
“Chậm đã!”
Mọi người sửng sốt.