Chương 1703: Nếu nhóm edit có sai sót chổ nào mong cả nhà báo cho mình biết nhé!
“Vị trí của thần giới cũng không phải là nơi gì cực kỳ bí mật! Trên thực tế không riêng gì tôi biết được vị trí của thần giới, người của tam đại vương cung cũng đều biết!”
Thiếu Hải mờ bản vẽ kia ra, xuất hiện ở trước mặt Lâm Dương.
“Đỉnh núi Thiên Vương?”
Sau khi nhìn thấy rõ ký hiệu trên bản vẽ, Lâm Dương ngạc nhiên.
“Cậu cũng biết phần mộ cô độc của đỉnh núi Thiên Vương?” Thiếu Hải hỏi.
“Tôi gia nhập Đông Hoàng Giáo thời gian không tính là lâu, nhưng cũng từng nghe qua một chút, dựa vào nghe nói phần mộ cô độc kia chính là phần mộ của của giá đñũ phu nhân tiền nhiệm! Không biết biết Vì sao, giáo chủ tiền nhiệm lập ngôi mộ này sau đó vẫn chưa lập bia; cũng không cho bất cứ người nào đến cúng bái. chính cả ông ta cũng chưa từng đến thắp hương, hơn nữa giáo chủ phu nhân chết ly kỳ, khiến cho ngôi mộ càng trờ nên thần bí, núi Thiên Vương vị giáo chủ đặt là khu vực cấm, rất nhiều năm không có người lên núi, mãi đến tận khi giáo chủ qua đời, sau đó mới có người đi lên đỉnh núi. Gặp được phần mộ cô độc.”
Nói đến đây, Lâm Dương nhướng mày: “Làm sao vậy? Đông HN Thân giới có quan hệ gì với phân fñộ này?”
“Thần giới ở ngay tại bên trong mộ!”
“Thật sự?”
“Tất nhiên, bản vẽ này, đó là người hầu bên cạnh giáo chủ năm đó ghi chép lại!”
Thiếu Hải khẽ cười nói, trong ánh mắt nhộn nhạo nóng rực.
“Nơi này cách núi Thiên Vương đường đi không bao xa, hiện tại cậu đợi lệnh, nhanh chóng chạy tới núi Thiên Vương, cần phải chặn lại fgữði của tam đại vương cung đền núi Thiên Vương khi tới nơi đó tiên hành bô phóng!
Sau đó…tôi sẽ lấy nhẫn!”
Sau khi Lương Tuấn Hùng và Lâm Dương phục tùng, Thiếu Hải dẫn người của Cổ Linh đường gấp rút xuất phát về hướng núi Thiên Vương.
Mà ở trên đường, Lâm Dương cũng biết được kế hoạch của Thiếu Hải.
Hóa ra trước khi ông ta đuồi đến nơi này, trước tiên đã thiêt lập mây cái mai phục và bây rập ở trên đường kéo dài hành trình của người tar§ ìÍ vương cung, hy vọng có thê lây được thân giới trước tiên trước khi bọn họ đến đỉnh núi Thiên Phong.
Mọi người nhanh chóng tiến về phía trước.
Bảy giờ sau.
Người của Cồ Linh đường tụ tập rải rác tại phía dưới chân núi Thiên Vương.
“Canh giữa nghiêm ngặt từng đường đường khẩu! Bày trận! Cài mũi tên!”
Trịnh Đan hét to, thiết lập phỡffÐ ngự.
“Cậu chờ liều mình bảo vệ con đường lớn! Đợi thầy lấy được thân giới, thống nhất Đông Hoàng! Khiến cho các người gà chó lên trời!”
Thiếu Hải cười to, nhún người nhảy, nhưng lại không đi đường núi, mà là thuận theo vách đá dựng đứng núi cao cứ như vậy mà giẫm lên.
Núi Thiên Vương nhưng mà cao ba nghìn mét!
Thiếu Hải cứ như vậy giẫm vách núi mà đi.
Đủ đề thấy trình độ võ nghệ đáng sợ của người này.
Lâm Dương đưa mắt nhìn, lại đưa mắt nhìn những người xung quanh.
Trịnh Đan đang mang theo người bận rộn bố trí canh phòng ngăn chặn đường đi, cũng không chú ý đến anh.Lúc này, Lâm Dương lặng lẽ lui về phía sau, đi lên đường núi.
Phía bên này Lương Tuấn Hùng ngay lúc nhìn thấy Lâm Dương rời đi, suy nghĩ, cũng lập tức đi theo.
“Anh muốn đi đoạt thần giới với Thiêu Hải?”
Giữa sườn núi, Lương Tuân Hùng khẽ quát một tiếng, gọi Lâm Dương.
“Đúng” Lâm Dương ngừng bước, nghiêng đầu nói.
Anh cũng không để ý việc bị người phát hiện hay bị người theo dõi.
Cho dù là Trịnh Đan đuổi theo, anh cũng không quan tâm.
Bởi vì mục đích của anh đã đạt được.
Anh đã đến vị trí của thần giới.
“Anh không phải là đối thủ Thiếu Hải! Cướp đoạt thần giới với ông ta, chỉ có một con đường chết! Lương Tuấn Hùng khẽ quát: “Nếu anh còn muốn mạng để sống, liền ngoan ngoãn thuận theo ông ta! Đừng có làm chuyện ngu ngốc”