Chương 1705:
Toàn thân mặc trường bào nâu, trên áo bào in hoa văn rồng vàng, rất sống động, dưới ánh sáng mặt trời, hoa văn rồng kia sinh động như thật, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sống lại, về phần hơi thở của ông ta, lại càng khủng bố, vừa dừng chân ở đình núi Thiên Vương, mọi người liền có một loại cảm giác khó thờ.
Người đàn ông trung niên đó là đại trường lão Chiến vương cung,.Tô Tỉnh Vân.
Về phần người phụ nữ kia, lại là nhị trưởng lão Sát vương cung, Liễu Thị Phụng.
Không nghĩ tới trong một khoảng thời gian ngắn như thế, Lý Mạc Vân, Liễu Thị Phụng cùng với tam trưởng lão Quỷ Thủ đều tới!
Lương Tuấn Hùng vẻ mặt khó coi, răng bạc ngầm cắn.
Vẻ mặt của Lâm Dương ngược lại không thay đổi gì.
Chỉ là nắm đấm của Thiếu Hải âm thâm siết chặt, sắc mặt càng trờ fêñ ám.
Ba ngưỡi ông ta kiêng kị nhất vẫn xuất hiện!
“Vì sao các người tới nhanh như vậy? Chẳng lẽ trận lạc đường ta thiết lập không hề hiệu quả hay sao? Các người nên phải bị vây trong trận lạc đường, không biết phương hướng, vị trí mới đúng! Tại sao lại xuất hiện tại đây?” Thiếu Hải nặng nề nói.
“Thiếu Hải trường lão, ông không khỏi quá ngây thơ rồi! Cái gọi là trận lạc đường kia thì tính là cái gì? Chỉ là chút tài mọn, cũng muốn làm khó chúng tôi? Nực cười đên cực điêm!
Chúng tôi chỉ cần dùng môt cọn bộ câu đưa tin, là có thể đi ra khỏi cái gọi là trận lạc đường kia của ông, chút mánh khóe này của ông chẳng qua như trò cười.” Tam trưởng lão Quỷ Thủ liên tục cười khẩy, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường nói.
“Bồ câu đưa tin?” Thiếu Hải hô hấp căng thẳng.
“Thật không nghĩ tới ông vậy mà còn dám tới đỉnh núi Thiên Vương?
Dám toan tính thần giới Đông Hoàng này, Thiếu Hải, ông tính là cái gì? Đây là thứ mà ông cũng có thể mơ tiếc?
Nhanh cút đi, tránh cho chúng tôi ra tay, ông sẽ mất mạng ngay tại chỗ này!“ Khóe miệng tam trưởng lão Quỷ Thủ giương lên, hừ lạnh nói.
“Tam trường lão, đừng nói sớm như vậy! Tôi thừa nhận, trước kia tôi đúng thật không phải là đối thủ của ông! Thậm chí cũng không xứng làm đối thủ của ông, nhưng kẻ sĩ ba ngày không gặp, đã phải nhìn bằng con mắt khác (Xuất xứ “Tam quốc chí. Ngô Chí.
Lữ Mông Truyền”), tôi hiện giờ, đã không còn là tôi của trước kia! Hôm nay, thân giới Đông Hoàng này, tôi muốn chắc rồi!“ Thiếu Hải trầm đông nói.
“Vậy phải nhìn năng lực của ông!”
Quỷ Thủ híp mắt, trong đôi mắt già nua lộ ra sát ý nông đậm.
“Xem ra tam trường lão muốn nhìn xem trong khoảng thời gian này tôi có tiến bộ hay không đây!”
Thiếu Hải lạnh nhạt nói, liền bước lên trước.
Tam trường lão cười nhạt, hai tay đằng sau không chút nhúc nhích.
Hiền nhiên, ông ta căn bàn không để Thiếu Hải vào mắt.
Lúc này.
Ao ào ào.
Lại có một lượng lớn bóng người trèo lên đỉnh núi Thiên Vương.
Cùng lúc đó, dưới chân núi Thiên Vương một cảnh tượng nhốn nháo, đám đông lớn lao về phía bên này.
“Sư phụ! Sư phụ! Không ổn rồi!
Tấn công lên đây! Bọn họ tấn công lên đây!”
Trịnh Đan tóc tai rồi bù, mặt mày bẩn thỉu, vừa khàn giọng hô, vừa lao vê phía bên này.
“Hã?”
Thiêu Hải ngân ra Mới nhìn thấy đám người Cổ Linh Đường vừa đánh vừa lui, đều chen chúc lên đỉnh núi Thiên Vương.
Không ít người của Cổ Linh đường ngay lúc này đều là vết thương chồng chất, trên người toàn là máu, trên mặt mỗi người đều tràn ngập hoảng sợ.
Ông ta lại bình tĩnh nhìn.
Liền thấy Du Linh và Phong Tư Viễn của Sát vương cung dẫn người đánh giết lên núi.
Du Linh đứng hàng thứ năm trong năm đại quái nhân, Phong Tư Viên đứng hàng thứ ba, hai người này gần như là đại biểu đứng đầu về thực lực trong các đệ tử, thậm chí ngay cả trường lão bình thường cũng không thể đối phó, có bọn họ ra mặt, đám người Trịnh Đan không ngăn cản được, đó là chuyện đương nhiên.
“Một đám thùng cơm vô dụng!”