Chương 1709:
Ông già vừa nghe, cũng cười ha ha.
“Cái gì? Tôi trở thành tội nhân?”
“Tôi là gian phu?”
“Tôi là đầu sỏ gây nên?”
“Ha ha ha ha, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hại! !”
“Rõ ràng chính là giáo chữ của các người đoạt đi người phụ nữ ta yêu!
Rõ ràng ông ta là kẻ thứ ba, hiện giờ lại nói tất cả ngọn nguồn của tai họa lại là tôi?”
“Nực cười! Thật nực cười!”
Tâm trạng của ông già đột nhiên có chút kích động, phát ra từng tiềng cưỡi to, nét mặt già nua nếm đủ mùi đời kia đầy dữ tợn.
Hiền nhiên.
Ông ta rất phẫn nộ.
Rất không cam lòng!
Rất oán hận!
“Tiền bối, tạm cho tôi hỏi ngài, thần giới Đông Hoàng, có ð bên trong phần mộ hay không?” Một trưởng lão đứng dậy, trầm giọng hỏi.
“Có phải hay không, có liên quan gì đến tôi?” Ông già mặt không chút thay đổi.
“Thần giới Đông Hoàng có liên quan đến sự vùng dậy của Đông Hoàng giáo tôi, là tín vật của giáo chủ Đông Hoàng giáo, Đông Hoàng giáo chúng ta ngay bây giờ như rắn mất đầu! Phải dùng thần giới Đông Hoàng để quyết định chọn ra một giáo chủ mới! Nếu như tiền bối biết điều, fff để cho chúng tôi khai quật phần mộ, lấy thần giới kia ra!“ Trường lão kia trầm giọng quát.
“Bên trong chôn cất người phụ nữ tôi yêu, tôi vì bà ấy mà trông coi ngôi mộ mấy chục năm, hiện giờ tóc đã trắng xóa, các người muốn đào mộ trước mặt tôi để lấy nhẫn? Không cảm thấy rất nực cười hay sao?“ Ông già lắc đầu, trong mắt sâu lộ ra vẻ âm u.
“Đã như thế, vậy dựa theo quy tắc mà làm! Người từ chỗ chúng tôi khiêu chiến ông, nếu người của chúng tôi đánh bại ông, chúng tôi liền đào mộ lấy nhẫn! Thế nào?”
“Ha ha, thú vị! Tôi ngồi nhàm chán ở đây mấy chục năm! Trên đời này liền có nhiều chuột nhất không biết sống chết như vậy sao? Được!
Các người muốn đấu! Vậy đến đây đi!
Ông lão đây cà đời này chưa bao giờ từ chối qua bất cứ khiêu chiến của kẻ nào! Hôm nay các người đến bao nhiêu! Ông đây bấy nhiêu!”
Ông già hô to, lập tức đứng dậy, vẻ mặt ngạo nghễ.
Lâm Dương vừa nghe, nhất thời choáng váng.
Cảm giác, ông già này chín là Lăng Đầu Thanh!
Hiện tại có nhiều người ở đây như vậy, từng đám ngưỡi bước qua khiêu chiến, cho dù ông ta không thể thua, vậy cũng không phải mệt chết sao?
Ông ta không nhận thấy đây là đánh luân phiên?
Những người này là cố ý muốn tiêu hao thể lực của ông ta?
Khó trách các trường lão này đề nghĩ muốn từng người thực hiện khiêu chiến! Hiền nhiên là đã biết thân phận của ông già, cũng biết được ông đã Sẽ không từ chối bất cứ khiêu chiến Eửã kẻ nào.
“Một khi đã như vậy, được lắm, lão tiền bối, chúng tôi sẽ không khách khít”
Quỷ Thủ nặng nề nói, liền đưa mắt ra hiệu cho Du Linh.
Người này có thể dùng một chiêu đánh Quỷ Thủ bị thương, có thể thoải mái tiêu diệt mấy chục tên đệ từ, tất nhiên không phải đệ tử bình thường có thể đối phớ?
Cho nên vừa ra tay, liền chính là người đứng hàng thứ năm trongđflff đại quái nhân, Du Linh.
Ánh mắt mọi người sáng rực nhìn.
Lại thấy Du Linh bước lên phía trước, chắp tay với ông già: “Tiền bối, xin chỉ dạy.”
“Cô có biết quy tắc quyết đấu với tôi không?” Ông cụ liếc mắt đánh giá Du Linh một cái, mặt không chút thay đổi nói.
“Du Linh không biết.”
“Vậy tôi liền nói cho cô, quyết đấu với tôi, đó chính là quyết đấu sống còn, tôi với cô, chỉ khi trong hai @ữðï có một người chết, mới xem như phân ra thắng bại, cô hiểu chưa?” Ông già nói.
Sắc mặt Du Linh biến thành kinh hãi, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
Đây căn bản chính là liều mạng!
Cô ta còn nghĩ rằng ra tay có chừng mực thôi!