Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1712



Chương 1712:

Du Linh đứng hàng thứ năm chẳng qua chỉ đỡ được bốn chiêu, Bàng Lương _ này có thể đỡ được bao nhiêu chiêu?

Năm chiêu?

Mười chiêu?

Cho dù có chặn được mười chiêu, kết quả cũng chỉ có đường chết đúng không?

Mọi người cùng lúc nhìn chằm chằm Bàng _ Lương, một đám người tràn đầy chờ mong.

“Còn có người không sợ chết hay sao? Được lắm, đến đây đi!?”

Ông già cười lớn một tiếng, cũng không khách khí, lập tức nhún người nhảy xuống, xông về phía Bàng Lương.

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Bàng Lương.

Nhưng Bàng Lương vẫn chưa lao về   trước, mà là điên cuồng lui về phía sau, tốc.  ï Í độ nhanh ngoài dự đoán, thân thể di.

chuyền nhanh nhẹn, trong nháy mắt kéo xa. ƒ : ¡cách với ông già gần trăm mét. một tiếng, làm sao có thể mặc kệ cho anh ta rờiđi? Lập tức nhảy lên, đuổi theo.

Tuy rằng tốc độ của Bàng Lương cực kỳ nhanh chóng, nhưng so sánh với ông cụ, cũng thua kém không ít.

“Chết cho tôi!”

Ông già hét to, nhún người nhảy, người _ như đạn pháo bay về phía Bàng Lương,

Ẩm!

Một chưởng của ông già bồ trên mặt đất.

Cả mặt đất lập tức trở nên rung động, một cái khe rãnh dài hẹp cuất hiện.

Hít!

Quần chúng bốn phía hít một ngụm _ khí lạnh.

Một chưởng này nếu đánh vào trên   người, người nọ có phải chết ngay tại chỗ hay không?Bàng Lương lăn người dang hướng về phía trước mà chạy.

Nhìn thấy điều này, rất nhiều người cũng hiều ra.

Bàng Lương này thông minh hơn so ƒˆ với Du Linh.

Anh ta biết không thể đối đầu chính diện với ông cụ, nếu không đó chỉ có một con đường chết, liền lựa chọn lấy lui làm  tiến.

Dù sao đây cũng vì mục dích tiêu hao thể lực của ông già, chỉ cần đạt được mục _  này, có chiến đáy hay không thật Tạ.

Kết quả là, mọi người liền nhìn thấy 3àng Lương bị ông già đuổi đến nhảy lên nhảy xuống, chật vật không chịu nồi.

Tuy rằng giống như chó nhà có tang, nhưng thành công dây dưa với ông già.

Không ít người âm thầm ngạc nhiên.

Khóe miệng Liễu Thị Phụng giương  lên: “Làm đẹp lắm, A Lương!”

Tất cả mọi người hết sức chăm chú ƒ’ ‘nhìn Bàng Lương, cho dù là Quỷ Thủ cũng như thế, lại không ai phát hiện Lâm Dương ng lẽ đi tới bên cạnh Phong Tư.

Phong Tư Viễn vẫn gắt gao ôm lấy thi thể của Du Linh như cũ, ruột gan đã đứt  từng khúc, cơ thể không còn sức sống.   Thế giới của anh ta, đã trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.

“Đừng làm phiền tôi! Tôi muốn ở cùng một chỗ với Du Linh!”

Phong Tư Viễn không quay đầu lại.

Anh ta tưởng rằng vị sư đệ nào đó muốn đến an ủi, liền trực tiếp mở miệng.

“Muốn cứu cô ta không?”

Lời này vừa thốt ra, cả người Phong Tư Viễn run lên mạnh mẽ, người vội vàng quay đầu lại.

Chiếu vào trong mắt anh ta, chính là khuôn mặt của Lâm Dương.

“Anh. . .Anh có thề cứu cô ấy! Anh có thể cứu sống Du Linh của tôi?” Phong Tư Viễn có phần kích động, vội vàng cầm lấy cánh tay người nọ hỏi.

“Có thể.” Lâm Dương gật đầu.

“Xin vị sư huynh này ra tay! Xin sưu huynh cứu Du Linh, chỉ cần ngàu có thể cứu sống Du Linh, Tư Viễn nguyện vì ngài mà làm trâu làm ngựa!” Phong Tư Viễn vội vàng buông Du Linh ra, quỳ gối trước mặt Lâm Dương, không ngừng dập đầu.

Động tĩnh rất nhỏ bên này, có mấy tên đệ tử bên cạnh nhìn thấy, tất cả mọi người đều cực kỳ ngoài ý muốn.

Lâm Dương nhanh chóng nâng anh ta dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.