Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1713



Chương 1713:

“Không cần phải làm trâu làm ngựa, tôi chỉ cần sau này anh có thể hiểu được một số việc, như vậy là đủ rồi!” Lâm Dương nói.

Phong Tư Viễn ngần người: “Sư huynh, ngài muốn tôi hiểu được cái gì?”

“Hiểu được lý lẽ, có thể phân biệt đúng sai, thấy rõ tốt xấu, biết cái gì là thiện là ác!”

Lâm Dương vừa nói, vừa lấy kim bạc ra, đâm vào người Du Linh.

Phong Tư Viễn không thể hiểu lời nói này của Lâm Dương có ý nghĩa gì, không hiểu vì sao.

Lại nhìn thấy Lâm Dương hạ xuống mất cây kim bạc, Du Linh giống như bị điện giật, đột nhiên run rầy, lại không còn động tĩnh.

Cảnh tượng này, cũng cho Phong Tư 7+ Viễn hy vọng rất lớn.

“Du Linh!“ Anh ta kích động gấp gáp kêu lên.

Lâm Dương ngừng lại.

“Sư huynh, may cứu chữa cho sư muội!” Phong Tư Viễn vội nói.

“Hiện tại sợ rằng còn chưa thể, điều kiện rất sơ sài, tình trạng vết thương của cô ta cũng quá nghiêm trọng, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thề bảo vệ một hơi thở của cô ta, bảo vệ mạch máu của cô ta, để cô ta còn có thể sống sót, nếu muốn hoàn toàn bình phục, phải xem trị liệu tiếp sau đó.”

Lâm Dương nói.

“Vậy đại khái cần bao lâu?”

“Vừa đúng hai năm, hai năm này tôi sẽ từ từ chữa trị cho cô ta, cứu sống cô ta, không phải là vấn đề lớn.” Lâm Dương nói.

“Thật sự?”

Phong Tư Viễn mắt hổ chưa nước mắt, lập tức quỳ xuống lần nữa, dập đầu thành tiếng với Lâm Dương.

“Cảm ơn sư huynh!”

Anh ta thấy được hy vọng!

Người này, cho anh ta hy vọng!

Tại giờ phút anh ta tuyệt vọng, có thể thấy được ánh sáng bình minh, là chuyện làm cho người khác phấn khở biết bao?

“Không cần khách sáo! Mau đứng lên đi!“ Lâm Dương thấp giọng nói.

Phong Tư Viễn đứng dậy, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt.

“Sư huynh, nếu có cái gì muốn sai bảo, Tư Viễn nhất định sẽ vượt lửa qua sông, dùng hết toàn bộ khả năng, hoàn thành nhiệm vụ vì sư huynh!”

“Không cần, anh chỉ cần nhớ kỹ những lời tôi vừa mới nói qua.”

Lâm Dương lạnh nhạt nói: “Mang cô ta sang một bên nghỉ ngơi thật tốt, chờ việc này kết thúc, tôi lại tiếp tực xử lý miệng vết thương cho cô ta.”

“Được sư huynh.” Phong Tư Viễn gật đầu, ôm lấy Du Linh lui sang một bên.

Bên này dường như Quỷ Thủ đã nhận ra điều gì, quét mét nhìn Phong Tư Viễn, trong mắt lộ vẻ khó nhằn.

Đương nhiê, tầm mắt của ông ta cũng rất nhanh đặt trên người Lâm Dương, cũng không biết Lâm Dương đột nhiê đi đến để làm làm gì.

Ẩm!

Lúc này, tiếng vang nặng nề lần thứ hai truyền ra, mặt đất lại rung chuyền.

Tầm mắt của mọi người một lần nữa tập trung lại trên người ông già và Bàng Lương.

Lại thấy ông già là nổ mộ tảng đá lớn rạn nứt, đá vụn nồ tung tóe, về phần Bàng Lương, thở hồn hển lui về một bên, lại tránh thoát một cách hoàn mỹ.

Nhưng mà. . .Thể lực của anh ta đã không thề chống đỡ được bao lâu.

Mỗi một lần trốn tránh cùng với chạy trối, đều dùng hết toàn bộ sức lực.

Hiện giờ anh ta đã đem toàn lực đề chạy trốn.

Nhưng thể lực của anh ta sao có thể so sánh với thể lực của ông già.

“Thế nào? Hết sức rồi sao?”

Ông già liếc mắt nhìn Bàng Lương, khuôn mặt già nua tràn đẩt một nụ cười giả tạo: “Nếu đã như thế này, vậy đầu của cậu, có lẽ phải thuộc về tôi!”

Ánh mắt của Bàng Lương căng thẳng, nghiêng đầu khẽ kêu: “Sư phụ, con không chống đỡ được nữa!”

“Vậy dựa theo những gì anh muốn làm trước đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.