Chương 1722:
Chiêu đầu tiên của Lâm Dương khiến mọi người kinh ngạc, cũng khiến lão già cảm thấy cực kì bất ngờ.
Nhưng đây cũng không thể tính là thế bất lợi được.
Lão già đứng vững, lắc lắc cánh tay, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn kĩ Lâm Dương một lần nữa.
“Thật sự khiến người ta bất ngờ, tên nhóc kia, cậu còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể luyện được tốc độ và sức mạnh như thế? Đó căn bản không phải cảnh giới mà một người trẻ tuổi như cậu có thể có được!”
“Lão già sợ sao?” Lâm Dương lạnh nhạt “Ha, tên nhóc kia, mới khen cậu hai câu, cậu đã hếch mũi lên trời rồi? Chỉ sợ là cậu không biết võ đạo này lớn như trời, mà cậu chỉ là một hạt cát trong thiên hạ thôi!”
Lão già bày ra tư thế, hai chân uốn lượn, mũi chân cắm vào trong đất bùn, cả người dường như nghiêm túc hẳn lên, khuôn mặt già nua quát lớn: “Tên nhóc kia, nhìn kĩ đây!”
“Tới đi!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Chỉ thấy lão già đạp hai chân một cái.
Rầm!
Mặt đất đột nhiên chấn động.
Sau đó lão già bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Một luồng gió mạnh lao đến chỗ Lâm Dương.
Đến khi thấy rõ ràng, lão già đã tới gần trước mặt Lâm Dương, hai tay khô héo hóa thành quyền, hung dữ đập đến mặt và tim của Lâm Dương.
Sức mạnh cứng rắn quanh quần ở g/11t hướng 1016:..giờ, đến mười ngón tay của ông ta.
Vẫn là sát chiêu!
Lão già ra tay, không có ý định nề nang Muốn trực tiếp đưa anh vào chỗ chết!
Nhưng mà…
Hai quyền của ông ta vừa mới tới gần Lâm Dương.
Lạch cạch!
Hai tiếng kì lạ vang lên.
Chỉ thấy hai tay đang đánh tới của lão già đột nhiên dừng lại.
Nhìn lại.
Thế mà hai quyền của ông ta đều bị hai tay của Lâm Dương chặn lại.
Lại không thề tiến nữa!
“OalI”
Xung quanh sôi trào.
Sôi trào!
Tất cả mọi người đều muốn rớt cả mắt xuống.
Hô hấp của lão già cũng không khỏi run lên.
Nhưng ông ta không hề tức giận chút nào, bỗng nhiên dùng lực, hai tay tựa như súng máy, đánh đấm về phía Lâm Dương như phát điên.
Ẩm! Ẩm! Ẩm! Âm! Ẩm! Ẩm…
Từng quyền một như mưa to gió lớn, khiến người ta phải ngạt thở.
Nhưng Lâm Dương lại nhấc tay ngăn cản đâu vào đấy.
Mỗi một chưởng đều chặn được mỗi một nắm đấm đánh tới.
Cn bản không đột phá được lớp phòng.
Răng rắc!
Răng rắc!
Một tiếng vang nặng nề.
Hai nắm đấm điên cuồng kia đột nhiên dừng lại.
Hóa ra là Lâm Dương phát lực, đưa chúng nó sinh sinh chế trụ.
Lão già già trừng to mắt.
“Tiền bối! Bây giờ, đến lượt tôi rồi nhỉ?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, đột nhiên đôi mắt lạnh lẽo, một cái tay bỗng nhiên nới lỏng nắm đấm ra, chộp tới cồ họng lão già.
“Thằng nhóc thối! Cút đi!”
Lão già gầm nhẹ, nắm đấm hóa thành móng vuốt, muốn bắt lấy cồ tay của Lâm Dương.
Bộ móng này còn sắc bén hơn cả vuốt chỉm ưng, một khi bị cào, đương nhiên là thịt xương tách rời.
Nhưng móng vuốt sắc của ông ta còn chưa tới, Lâm Dương đã ra tay trước một bước, bóp mạnh lên cổ của lão già.