Chương 1725:
“Cứ kết thúc như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng thằng nhóc này có thể tạo ra kỳ tích gì chứ.” Thiếu Hải khế cười một tiếng nói.
“Dù sao đó cũng là người có thể đối đầu lại được với giáo chủ năm đó, không phải hạng người tầm thường có thể đối phó được đâu? Người trẻ tuổi kia có thể đấu với ông ta đến bây giờ, đã rất khó tin rồi!” Quỷ Thủ lạnh nhạt nói.
“Có thể ép người này đến tình cảnh như vậy, đúng là không đơn giản.” Liễu Thị = lấn Phụng nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng đầu nói: “Các vị trưởng lão, sau này chúng ta thể nào?”
“Tiếp tục làm tiêu hao đi, tôi thấy người kia cũng chưa dùng nhiều sức lắm, bây giờ chúng ta ra tay vẫn còn sớm, cứ đề cho đệ tử chuẩn bị!” Quỳ Thủ mở miệng nói, rồi nhìn về phía Lý Mạc Vân.
Mấy người Liễu Thị Phụng, Thiếu Hải cũng thi nhau nhìn lại.
Dựa theo quy định, bây giờ đến lượt Chiến Vương cung của Lý Mạc Vân.
Lý Mạc Vân cũng không khách khí, lạnh nhạt mở miệng nói: “Võ Cực!”
“Có!”
Sắc mặt Võ Cực tái xanh, thấp giọng đáp lại.
“Làm nóng người đi!” Lý Mạc Vân nói.
Đám người âm thầm hít khí lạnh.
_— lấn “Vâng… Sư phụ.”
Võ Cực thấp giọng đáp, trong mắt lóe ra một sự đau khổ.
“Sư phụ! Đừng mà!”
Phạm Phong lập tức vọt tới.
“Bắt lấy cậu ta! Dẫn đi!”
Không đợi Lý Mạc Vân mở miệng, Võ Vực lập tức ra lệnh cho hai tên đệ tử bắt lấy Phạm Phong, đề phòng cậu ta lại đến quấy rối.
“Sư huynh! Anh không thể ra tay! Như vậy là chịu chết! Anh đang chịu chết đó!
Anh không thể đi! Không thể!”
Phạm Phong bị hai tên đệ tử lôi kéo, điên cuồng giãy giụa, nhưng lại không làm nên chuyện gì.
Trên mặt Võ Cực nở nụ cười đắng chát, đi tới, vỗ vai Phạm Phong, mỉm cười nói: “Sư đệ, cậu không cần phải lo lắng, tôi sẽ nghĩ biện pháp sống sót!”
“Sư huynh…”
Phạm Phong kêu khóc.
Không ít đệ tử đồng môn cũng âm thầm lau nước mắt theo.
Lại nghe Võ Cực giảm thấp tiếng “Cậu lập tức nghĩ biện xuống, vội vàng nói pháp dẫn mọi người rời khỏi chỗ này!”
Phạm Phong bỗng nhiên ngầng đầu, không thề tưởng tượng nồi nhìn anh ta.
“Vị Lâm sư huynh kia nói rất đúng, sư phụ điên rồi, các trưởng lão đều điên rồi, bọn họ căn bản không coi chúng ta là người, mà coi chúng ta là công cụ, là công cụ dùng để tiêu hao sức lực của người canh mộ kia! Đi! Nhất định phải nghĩ biện pháp rời đi!”
Võ Cực kiên định nhìn Phạm Phong, sau đó người tiến lên phía trước.
— ấn Phạm Phong kinh ngạc đứng tại chỗ, cả người dường như đã mất di linh hồn.
Đúng vậy… Nhất định phải đi! Nếu không mọi người ở đây, sẽ chỉ bị từng các trưởng lão ép buộc đi đánh nhau với người canh mộ kia, đều bị giết chết.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tất cả mọi người chỉ có một con đường chết!
Nhất định phải rời đi!
Lúc sắc mặt Phạm Phong tái nhợt, đau khổ suy nghĩ đường lui.
Ẩm ầm!!
Lúc này, lại một tiếng vang thủng màng nhĩ truyền ra.
Trong mơ hồ, cậu ta như nghe được một tiếng gầm thét kì lạ.
Giống như là… kỳ lân gầm thét!
Vang vọng chân trời!
Mọi người kinh ngạc.
Thi nhau đưa mắt nhìn.
Đã thấy cái bóng hồ khổng lồ sừng sững trên đỉnh núi Thiên Vương đột nhiên nồ tung.
Sau đó, một dòng khí màu đỏ rực khuấy động trời đất.
Trong mơ hồ, mọi người có thề trông thấy đó hình như là một cái bóng hình kỳ lân.