Chương 1729:
Trong khoảnh khắc.
Cơ thể đang run rầy của Lâm Dương đã bình ổn lại, anh cũng thở dài nhẹ nhõm.
Giống như một cái châm này đã làm ồn định vết thương cả người anh vậy, Nhưng vào lúc này, toàn thân trên dưới của anh không có một chỗ nào lành lặn, da thịt tay chân xuất hiện nhưng vết rách như mạch máu, phần ngực phần bụng máu thịt be bét, quần áo cũng bị nhuộm đỏ, nhìn qua cực kỳ ghê người.
“Thằng nhóc giỏi lắm, dẻo dai đấy!”
Lão già nhẹ nhàng gật đầu: “Có thề tiếp nhận nhiều quyền của lão phu như vậy mà vẫn không chết, cậu cũng đủ đề tự hào rồi!
Chỉ là, cậu có chút ngu ngốc.”
“Ngu ngốc?” Lâm Dương thở dốc, khó hiểu nhìn ông ta.
“Đương nhiên, ngu, rất ngu! Rõ ràng cậu có thể giả chết để sống tiếp! Vẫn còn muốn đứng lên, cậu đang ngại lão phu cho.
“.. hị gi-stGt cậu toàn thây, muốn lão phu đánh cậu đến mức nát bét, cậu mới cam tâm sao? Vì sao cậu không ngoan ngoãn nằm trên mặt đất giả chết?” Lão già lắc đầu nói.
“Ngoan ngoãn nằm trên mặt đất giả chết?” Vẻ mặt Lâm Dương vô cùng khó hiểu, “Như thế có thề giết ông sao?”
“Làm sao? Cậu còn muốn giết tôi?”
Lão già trừng mắt, tiếp theo cười ha ha: “Cậu cảm thấy cậu đủ tư cách sao?”
“Có lẽ là đủ!”
Ánh mắt Lâm Dương nghiêm túc, đột nhiên rút ra tất cả ngân châm cất giấu bên hông, đâm vào trong cơ thề.
Nụ cười của lão già liền dừng lại, chăm chú nhìn động tác của Lâm Dương.
“Trước đó ông nói ông phải nghiêm túc, muốn dùnghết toàn lực, nhưng hình như có một điều ông không biết!”
dùng hành “Không biết cái gì?” Lão già nặng nẻ hỏi.
“Tôi, cũng chưa dùng hết sức lực!”
Ánh mắt Lâm Dương dần dần dữ tợn.
Câu nói này của Lâm Dương khiến lão già rất bất ngờ.
“Cậu cũng chưa dùng hết sức lực? Hừ, cái thứ không biết chết sống như cậu, có tư cách gì mà nói loại lời này!”
Lão già lạnh lẽo quát lên, trong mắt cũng lộ ra sát ý.
Hiền nhiên, ông ta đã bị sự ngông cuồng của Lâm Dương chọc giận.
Xung quanh có không ít người tò mò nhìn những ngân châm trên người Lâm Dương.
“Người này đang làm gì vậy?”
“Những cái kia… hình như là ngân 038 KT châm!”
“Ngân châm? Anh ta đang chữa thương?”
“Chỉ sợ không chỉ là chữa thương, cũng có thề là lợi dụng ngân châm để kích thích gân mạch huyệt vị của mình, làm tăng sức mạnh và tốc độ.”
“Đây không phải là chuyện mà người làm y võ mới làm sao? Chẳng lẽ người này… là y võ??”
“Y võ? Hừ, đạo y võ khó khăn cỡ nào, tên nhóc này trẻ tuổi như vậy, cho dù cậu ta thật sự là y võ, chắc chắn cũng là một y võ bé nhỏ thực lực thấp kém! Chút bản lĩnh ấy mà dám diễu võ giương oai ở trước mặt ông ta, đây không phải tự tìm đường chết sao?”
Một ít trưởng lão thấp giọng cười ra tiếng, các đệ tử cũng hơi cảm thấy thú vị, mỉa mai đùa cợt, trên mặt ai nấy đều tràn “— j = em: đầy vẻ chế giễu.
Nhưng mấy người Lý Mạc Vân lại cảm giác gì là lạ.
Bởi vì sau khi anh đâm những ngân châm này xuống, bọn họ phát hiện vết thương trên người Lâm Dương đã ngừng chảy máu.
Không chỉ như thế, những bộ phận bị thương vốn nên bị gãy xương của anh giống như lập tức thoáng khôi phục một chút.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cánh tay vốn đã gãy xương kia, lại hoạt động có chút quá mức tự nhiên.
Đây thật là người bị gãy xương sao?
Lý Mạc Vân có chút gấp gáp.
Lại thấy Lâm Dương lấy ra ba cái ngân châm nữa, đâm vào mu bàn tay của mình, mở năm ngón tay ra, lại bỗng nhiên nắm thành quyền.
Tiếng vang răng rắc truyền ra.