Chương 1730:
Có chút ghê người.
Lão già bỗng nhiên nhăn mày lại.
“Lão già, nếu ông đã cảm thấy tôi không xứng nói loại lời này, vậy có phải tôi nên chứng minh cho ông xem không?”
Lâm Dương khàn khàn nói.
“Làm sao? Cậu còn muốn phá ta “Bất Bại Thần Công” của tôi ư? Được thôi, cậu ra tay đi! Ngược lại tôi muốn nhìn xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh!” Lão già hừ lạnh một tiếng, không hề sợ hãi.
“Vậy ông hãy nhìn cho kĩ!”
Lâm Dương quát khẽ, đột nhiên ngầng đầu lên.
Vèo!
Cà người biến mất trong nháy mắt.
Cái gì?
Hô hấp của lão già gần như đông lại, trong con người toàn là vẻ run rầy, sau khi bình tĩnh lại thì Lâm Dương đã đứng ở trước mặt ông ta, đấm một quyền về phía mặt lão già.
““Cút ngay cho tôi!”
Lão già gào thét, quyền phong lại phát ra ánh sáng đỏ kinh khủng lần nữa.
Nhưng lần này, ánh sáng đỏ cũng không xuyên qua Lâm Dương, mà là bị nắm đấm của Lâm Dương chặn lại!
Nắm đấm của Lâm Dương trực tiếp va chạm vào ánh sáng đỏ, dưới ý chí kinh khủng của Lâm Dương, hung dữ đập vào ngực lão già.
Ẩm!
Tiếng vang nặng nề truyền ra.
Phụt phụt!
Lão già trực tiếp phun ra một búnổ lớn máu tươi, cả người bay ngược ra năm sáu mét, sau đó nặng nề ngã rầm trên mặt đất.
“Oal”
Xung quanh xôn xao.
Đám người Lý Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ, Thiếu Hải, Tịch Mộc Lâm đều tiến lên một bước, trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà Lâm Dương trực tiếp lấy ánh sáng đỏ mà lão già thả ra, cưỡng ép tấn công!
Chắc chắn là anh ta điên rồi!
Vô số người đồ dồn anh mắt lên trên nắm tay của Lâm Dương.
Đã thấy nắm đấm kia máu thịt be bét, da tróc thịt bong.
Hiển nhiên, lấy ánh sáng đỏ kia có tác dụng với sự tấn công của anh, nhưng nhờ 8 hong: có ngân châm tăng cường, máu thịt eủa Lâm Dương khôi phục lại với cường độ rất lớn, ánh sáng đỏ không có cách nào đánh thủng cơ thề của Lâm Dương trong nháy mắt được, cho nên Lâm Dương mạnh mẽ chống đỡ, là có thề đón được.
“Khốn nạn!”
Lão già cắn chặt hàm răng, lau máu tươi ở khóe miệng đi, vừa che ngực vừa đứng lên, sau đó vung vầy hai tay về hướng Lâm Dương như phát điên.
“Chết! Chết đi cho tôi! Đi chết đi!”
Tiếng gào thét gầm gừ thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Chỉ thấy hai tay ông ta tựa như súng.
máy, phóng ra từng luồng sáng đỏ kinh khủng.
Ẩm! Ẩm! Ẩm! Ẩm! Ẩm…
Ánh sáng đỏ nện lên mặt đất, trực tiếp lo nhong‡ đánh xuyên qua mặt đất, đánh nát tảng đá lớn, vô số bụi đất tràn ra, mà cơ thể của Lâm Dương cũng bị bụi đất và ánh sáng đỏ bao lấy.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Bóng người Lâm Dương bỗng nhiên cui ra từ bên trong.
“Cút đi! Cút!”
Lão già gấp gáp dùng chiêu.
Mấy ánh sáng đỏ nặng nề nện lên trên người Lâm Dương.
Nhưng lần này, lại không đủ đề đánh lui được anh.