Chương 1745:
Lâm Dương tựa hồ ý thức được tình huống bên ngoài, đôi tay thò ra ngoài của anh vẫy mạnh một cái.
Vút!
Nửa đoạn kiếm còn lại nằm trong tay anh bay thẳng về phía Thiếu Hải.
Giống như một ngôi sao băng xé toạc màn đêm tối, nó nhắm thẳng vào trái tim của hắn ta bay tới.
Thiếu Hải nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm đang bay tới, hắn ta không hề sợ hãi, trong giây phút chỉ mành treo chuông ấy lại đột nhiên thét to: “Đông Hoàng Hoàn Vũt”
ÙI!!
Một dòng khí cuồng loạn bỗng bắn ra từ trên co thể của Thiếu Hải.
Mảnh kiếm trước mặt hắn ta bị nổ tung thành hàng vạn hàng nghìn những mảnh vụn thậm chí còn nhỏ hơn cả một hạt gạo.
“Sao cơ?”
Đám người Lý Mạc Vân, Liễu Thị Phụng vội vã nhìn qua nơi chiến trường.
Mới phát hiện thời khắc này, khí thế của Thiếu Hải đã đạt đỉnh, như bốc lên đến trời xanh.
Quanh người hắn ta cuồn cuộn một dòng khí với sức mạnh có thể dễ dàng nghiền nát mọi thứ.
Dưới sự che chở của dòng khí này, bất kì, vật gì, hoặc một người nào tiếp cận Thiếu Hải đều sẽ bị nổ thành mảnh vụn, chết ngay tức thì.
Đây chính là Đông Hoàng Hoàn VũI Đây là võ công tối thượng của phái Đông Hoàng sao?
Mọi người nhìn đến không chớp mắt, như quên cả hô hấp.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Thiếu Hải đạp lên mặt đất phát ra từng tiếng động rung trời.
Giờ phút này hắn ta giống một con thú dữ sổ lồng, thoát khỏi sự khống chế, không ai có thể ngăn trở.
Lâm Dương hoàn toàn không có khả năng tránh thoát được ngón đòn Đông Hoàng Hoàn Vũ vừa được bồi thêm kia.
Nếu anh tóm lấy mảnh kiếm đó, chắc chắn cánh tay anh sẽ bị dòng khí kia xé toạc.
Lúc này, Lâm Dương phải làm sao mới đỡ được đòn này đây?
Anh đã bị trói chặt trong bao tải, hoàn toàn không có năng lực né tránh đòn tấn công, thậm chí cả việc động đậy cũng không được!
Cho dù hiện tại anh có thể thoát khỏi bao tải cũng không thể làm gì khác.
Bởi vì mảnh kiếm ấy…đã lao đến nơi rồi!
Vù vù vù vù…
Chiếc bao tải cũng bị dòng khí phát ra từ đòn Đông Hoàng Hoàn Vũ khủng khiếp này làm dạt trái dạt phải.
Tất cả mọi vật trong phạm vi quanh đó đều bị thổi bay.
Cực kỳ kinh khủng!
Đã đến thời khắc cuối cùng!
Vụt!
Lưỡi kiếm hết sức chính xác đâm thẳng vào bao tải, tòn bộ lưỡi kiếm đều ngập trong chiếc bao ấy, chỉ khi còn dữ lại mỗi chuôi kiếm bên ngoài không thể xuyên qua mới dừng lại.
Sau đó, chuôi kiếm bị nhổ ra.
Phụt!
Máu tươi phun trào tung tóe.
Tất cả người thuộc phái Đông Hoàng đứng xung quanh đó nhìn thấy cảnh tượng này.
Đều tự hiểu rằng mảnh kiếm gãy đó đã đâm xuyên qua người Lâm Dương.
Nếu là vị trí này…Sợ là đã đâm trúng trái tim rồi!
Một khi tim đã bị đâm xuyên qua, trừ khi là thần tiên trên trời, còn lại hẳn phải chết không còn gì để nghi ngờ nữa.
Ai nấy đều rùng mình, yên lặng như †ờ mà nhìn vào nơi đó.
Xung quanh không hề có một tiếng động nào vang lên.
“Hay lắm!”
Cuối cùng, Trịnh Đan đứng gần đấy hưng phấn kêu thành tiếng: “Sư phụ muôn năm!”
“Chết rồi! Anh ta chết rồi!”