Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1747



Chương 1747:

Thật sự do Thiếu Hải đã phán đoán sai lầm sao?

Mọi người đều ngầm phỏng đoán trong lòng, nhưng rất nhiều người thuộc Cổ Linh đường đều không thể chấp nhận được hiện thực này!

Thình lình, một tiếng hét lớn vang lên.

“Dấu vết này…là Súc cốt công!!”

Có dấu vết để lại?

Những trưởng lão có mặt ở đó vội vàng quay lại quan sát phần bả vai và đầu gối của Lâm Dương.

Do vừa trải qua một trận chiến đấu vô cùng kịch liệt vừa nấy, quần áo trên người Lâm Dương đều đã rách nát hết, để lộ ra da thịt trần trụi.

Trên vai và đầu gối của anh ta lúc này xuất hiện hàng loạt vết ứ xanh thẳng hàng nhau.

Những vết ứ xanh đó không giống như do chiến đấu gây ra, càng giống như bị đè ép mà hình thành.

Hơn nữa…còn vô cùng phù hợp với những dấu vết tạo thành do thực hiện Súc cốt công.

“Súc cốt công?”

Tịch Mộc Lâm thất thanh: “Tôi biết rồi, anh ta tự thu nhỏ các khớp xương của bản thân, giúp bản thân có thể tránh né đòn công kích trong không gian nhỏ hẹp!”

Cô ta vừa dứt lời, không ít kẻ phải rợn hết cả người.

Người này đến cả Súc cốt công mà anh ta cũng biết!

Thật là đáng sợ.

Nhưng mà ngay lúc này thứ cần quan tâm nhất không phải Súc cốt công mà là Thiếu Hải.

“Sư phụ!” Web cũ bị chặn, cả nhà qua truyen3.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé! Cám ơn cả nhà!

Người của Cổ Linh đường và Trịnh Đan vô cùng hốt hoảng, vội vã xông lên trước.

Nhưng nhìn thấy sức lực của Lâm Dương càng dần càng mạnh hơn bèn cấp tốc dừng lại.

Cổ của Thiếu Hải bị bóp đến biến dạng.

Cứ tiếp tục như vậy thì hắn ta sẽ bị Lâm Dương bóp chết tươi mất.

“Dừng tay! Lâm…Lâm sư huynh! Có chuyện gì chúng ta ngồi lại bàn bạc được không!” Trịnh Đan vội vã hét to.

Nhưng…Lâm Dương như thể không nghe thấy lời của Trịnh Đan, lực trên đôi †ay anh ta càng ngày càng mạnh, càng ngày càng siết chặt hơn.

Thiếu Hải giãy giụa điên cuồng, hai tay trước hết như phát rồ mà đấm đá Lâm Dương, hắn ta còn muốn dùng Đông Hoàng Hoàn Vũ nhằm đánh bật Lâm Dương bay ra.

Nhưng cổ hắn ta vẫn đang bị bóp ghì, hoàn toàn không thể làm gì được, càng không thể đánh ra bất cứ ngón đòn nào.

Hắn ta chỉ có thể hoảng hốt dùng †ay cào vào không trung.

Lúc này, sức lực trên tay Lâm Dương lại đột ngột tăng mạnh hơn nữa.

Răng rắc!

Một âm thanh giòn tan vang lên.

Đồng tử của Thiếu Hải đột ngột lồi †o, động tác giãy giụa cũng bất chợt dừng hẳn.

Sau đó, hai tay hai chân của hắn ta rũ xuống, hoàn toàn bất động…

Thiếu Hải…Chết rồi!

Tay chân lạnh ngắt.

Một sự yên lặng chết chóc bao trùm.

Phảng phất lúc này chỉ cần có một sợi tóc rơi xuống đất cũng gây ra tiếng động như thiên lôi trên trời vậy!

Mọi người như quên cả thở, trái tim cũng như ngừng đập, ánh mắt trợn to như chuông đồng chết trân chứng kiến mọi việc vừa xảy ra.

Thiếu Hải…Cứ vậy mà chết rồi…

Bị bóp sống mà chết!

Kẻ đã luyện thành công thần công “Đông Hoàng Hoàn Vũ” lại chết nhẹ nhàng như vậy sao?

Ai dám tin tưởng?

Ai có thể tin nổi đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.