Chương 1748:
Nỗi sợ hãi tuôn đến cả chân tơ kế tóc, mọi người đều cảm thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng mình.
Nhóm mấy tên trưởng lão càng như chim sợ cành cong, liên tiếp bước lùi về phía sau.
Cạch!
Lâm Dương buông tay.
Thiếu Hải ngã soài ra đất như một bãi bùn nát.
Anh rút ngân châm đâm lên vài chỗ trên người mình, vết thương trên ngực lập tức ngừng chảy máu.
“Tiếp theo chính là mấy người đó!”
Lâm Dương nói hết sức bình tĩnh, anh nói xong liền bước đến chỗ mấy người Lý Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm.
Tịch Mộc Lâm giật thót người, hoảng sợ lùi lại phía sau mấy bước.
Ngược lại Lý Mạc Vân không hề sợ sệt, cô ta gần giọng quát khẽ: “Mọi người đừng sợ, kẻ này trông rất đáng sợ nhưng thực tế lại không được như vậy.
Khi nãy đã đánh với Thiếu Hải một trận, anh ta đã mang nhiều vết thương nặng, nếu chúng ta chớp cơ hội này mà đồng loạt tấn công thì anh ta chắc chắn sẽ bại thôi!”
“Nói đúng lắm, việc chúng ta cần làm bây giờ là đồng lòng chung sức lại!
Mọi người cùng hợp tác, hãy bỏ qua bất đồng và mâu thuẫn, vậy há lại không đánh lại được một thằng ranh con hay sao?” Liễu Thị Phụng cũng hét lên khuyên nhủ.
Nghe đến đây Tịch Mộc Lâm mới thoáng thấy yên tâm.
Nhà sư Tửu Nhục cầm lấy hồ lô rượu treo bên hông ực một hớp, cũng không hề tỏ ra sợ hãi.
Bốn người vây thành vòng, thế công dần dần tăng lên.
Lý Mạc Vân hiểu rất rõ không thể để Lâm Dương có cơ hội phản kích, ông ta xông lên dẫn đầu tiên phong, hét một tiếng dài sau đó rút ra một thanh trường kiếm xông tới chỗ Lâm Dương.
Nhưng ngay lúc ông ta đang chuẩn bị tấn công.
Phụt! Cả nhà qua trang mới truyen3 chấm one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!
Lý Mạc Vân bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực bùng lên một cơn đau thấu tâm can.
Lý Mạc Vân vội vã dừng lại, che ngực vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Nhưng không cho ông ta có thời gian nghĩ nhiều hơn.
Phụt! Phụt!
Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng đứng sau lưng ông ta cũng phun máu tươi, cả hai che ngực đau đến run rẩy.
“Tôi…Có chuyện gì thế này?”
“Lồng ngực của tôi giống như bị ai xé toạc ra vậy!”
Cả hai sợ hãi nói.
“Là ngân châm!”
Sắc mặt Lý Mạc Vân xám xanh, nhắm mắt trấn tĩnh một hồi sau đó kiểm tra phần ngực của mình, sau mới hạ giọng nói: “Kẻ này dùng ngân châm ngăn chặn khí mạch của chúng ta, nếu cứ cố vận khí chắc chắn sẽ dẫn đến kình khí chảy ngược, tẩu hỏa nhập ma!”
“Sao cơ?”
Cả hai đều biến sắc.
“Ăn nói hàm hồ, mấy cây kim bé tí thì làm nên trò trống gì cơ chứ? Sao tôi lại không làm sao?” Nhà sư Tửu Nhục hừ lên một tiếng, chẳng cho là đúng mà nói.
“Đó là bởi ông đã là một cái xác chết rồi!”
Không đợi Lý Mạc Vân giải thích, Lâm Dương trực tiếp mở miệng.
“Xác chết sao?”
Nhà sư Tửu Nhục ngẩn ra, hoàn toàn không thể hiểu được lời mà Lâm Dương vừa nói có ý gì.
Ba người Lý Mạc Vân, Liễu Thị Phụng đứng bên cạnh cũng có phản ứng rất lạ. Lý Mạc Vân chau mày, như đang suy tư điều gì, kình khí đã tản đi, đích thực không còn có ý định tấn công Lâm Dương nữa.
Thấy vậy Nhà sư Tửu Nhục lại cười ha ha: “Ha ha ha ha, đại trưởng lão, không phải là ông sợ rồi đó chứ? Nếu là vậy thật thì đúng là khiến người khác coi khinh!”
Lý Mạc Vân không hề hé ra nửa lời.
Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm liếc nhau, cũng không hề làm ra hành động gì.
“Chỉ một cây kim mà đã khiến mấy người sợ co đầu như vậy? Một lũ nhát như cáy thì còn bảo vệ phái Đông Hoàng chúng ta thế nào được? Tôi thấy phái Đông Hoàng vẫn để mình tôi đứng ra bảo vệ thôi!”