Chương 1751:
Lý Mạc Vân một tay cầm kiếm, một tay ra đòn, đánh thẳng về phía đám ngân châm bay tới như mưa sao kia.
Choang! Choang! Choang! Choang!
Choang…
Lưỡi kiếm múa lượn trong không trung, theo sát nó là một loạt tiếng vang trong trẻo.
Đó là tiếng ngân châm bị chặt đứt.
Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm cũng không tỏ ra yếu thế, cả hai vọt vào giữa trận mưa châm dùng hai tay không bắt chụp.
Từng đám từng đám ánh sáng trắng như ánh sao bị bọn họ túm vào trong tay.
Những vệt sáng ấy đều là ngân châm.
Lâm Dương không lấy lại được ngân châm, mà số ngân châm có sẵn trên người thì cứ hao dần, trận thế hoàn toàn không thể duy trì lâu được.
Chỉ chốc lát sau, số ngân châm của Lâm Dương tàn bộ bị ba kẻ kia phá hủy hoặc lấy mất, anh không còn ngân châm để tung ra được nữa.
Đám người đối thủ hết sức vui vẻ.
“Không còn ngân châm, để tôi xem anh có thể làm gì nữa!”
Liễu Thị Phụng hừ lạnh nói rằng.
“Chuyện tôi có thể làm…có khi lớn hơn so với tưởng tượng của các cô nhiều lắm!”
Lâm Dương không chút hoang mang, sau đó giơ tay lên, hơi hơi siết lại.
Rắc!
Một dòng năng lượng bay lên từ chỗ cánh tay của anh ta.
Đây là…
Lực lượng linh huyết!
Con bài tẩy của Diệp Thượng Hiên cho tới bây giờ không phải là số ngân châm kia! Mà chính là số linh huyết khủng bố này! Anh một thân một mình xông vào núi Đông Hoàng tham gia Đại hội Đông Hoàng này, nguyên nhân lớn nhất là do có số linh huyết trêu.
Gần hai mươi giọt linh huyết đã gân đạt đến uy lực của linh huyết cao cấp, lực lượng mà nó mang lại không ai có thể tưởng tượng được nổi.
Nhưng anh không để cho người khác biết về số linh huyết trên cổ tay mình.
Anh vẫn chưa muốn công khai bí mật này ral Mà tích tắc linh huyết được thả ra, khí thế bao quanh cơ thể của Lâm Dương giống như một ngọn lửa cháy rừng rực bỗng được đổ thêm đầu, nháy mắt khiến ngọn lửa bùng lên cuồn cuộn.
“A?
Nhóm đệ tử vọt đến vô cùng sợ hãi.
Tiếp đó, Lâm Dương tung ra một cú đấm nhắm ngay vào một tên đệ tử gân nhất.
Rầm! Tên đệ tử đó nháy mắt như một viên đạn bay thăng ra ngoài, đập bay mười mấy người rồi mới ngã lăn xuống đất, đầu rơi máu chảy, ngực lún sâu vào, không còn cử động.
Còn đám đệ tử hơn mười tên bị cậu ta đụng ngã năm.
rạp trên đất cả loạt, kêu rên, không bò dậy nổi.
Lâm Dương lại tưng một đấm vào tên đệ tử đứng ở một hướng khác.
Bốp! Tên đó như một con quay bị xoay tròn hơn mười vòng sau mới ngã đập người xuống đất không còn sức đứng dậy.
Bốp bốp bốp bốp… Lúc này, vài tên đệ tử nhân cơ hội tiếp cận Lâm Dương, tay đấm chân đá túi bụi quần ấu Lâm Dương.
Nhưng mà… Lâm Dương không chút sứt mẻ! Kẻ trên người mang đầy thương tích máu me đầm đìa này hoàn toàn không coi những công kicñ từ phía người của cung Chiến Vương ra gì! Tất cả bàng hoàng không suy nghĩ được gì nữa.
Toàn bộ đều choáng váng! Thời khắc này, Lâm Dương như một vị chiến thân! Sức mạnh, tốc độ, khả năng phản ứng thậm chí sức bật của cơ thể anh đều mạnh đến mức khiến người khác phải giận sôi gan.
Công kicñ của người kia hoàn toàn không có bất kì tác động gì đến anh cả.
“Đỡ lấy!