Chương 1755:
Một đòn này đã hoàn toàn thần phục tất cả mọi người ở đây.
“Thì ra là thế… Thì ra là thế…Hóa ra… Anh lại có thực lực như vậy… Thảo nào… Thảo nào…”
Lý Mạc Vân lúc này mới hoàn hồn, máu không ngừng tuôn ra từ miệng ông ta, vừa ho khan vừa co quắp người lại.
Một lát sau, ông ta mở trừng hai mắt, một tay giớ lên với với về phía Lâm Dương, vốn còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra nổi một chữ nào.
Tắt thở.
Đại trưởng lão của phái Đông Hoàng, cứ vậy mà qua đời.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Hô hấp của mọi người như ngừng lại…
Lý Mạc Vân ngã xuống, mọi người ở đây hoàn toàn kinh sợ.
Mọi người nghẹn họng trân trối, ngơ ngác nhìn.
Trong lòng mỗi người đều vô cùng lạnh lẽo.
Ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Lâm Dương.
Ngay cả Lý Mạc Vân cũng chết trong trận đấu, còn ai có thể là đối thủ của người này? Đường chủ Thanh Hà đường này… Rốt cuộc là ai? Rõ ràng anh còn trẻ tuổi như thết Nhưng lại…Mạnh mẽ như thất Quái vật sợ cũng không đủ để hình đung anh? Liễu Thị Phụng, Tịch Mộc Lâm và những trưởng lão hoàn toàn tin phục, một đám người quỳ trêu mặt đất, dập đầu điên cuồng, chỉ sợ Lâm Dương muốn chém sạch giết sạch, tiêu điệt bọn họ.
Lâm Dương ngừng lại, ngược lại cũng không tiếp tục ra tay.
Nhưng không nhìn đám người Liễu Thị Phụng.
Anh xoay người, đi vê phía chiếc nhân được khảm vào bên trong tảng đá lớn kia.
Vô số người xưng quanh liền nhìn thấy như vậy.
Lại không ái đám bước lên ngăn cản Lâm Dương.
Răng rắc! Chỉ thấy Lâm Dương bóp nát tảng đá lớn kia, câm lấy thân giới Đông Hoàng ra, đeo ở trên ngón tay.
Không người nào của Đông Hoàng giáo có mặt tại đây đều không run lên.
Lương Tuấn Hùng yên lặng nhìn.
Về phần Trịnh Đan bên kia, đã sớm nhân cơ hội chạy trốn.
Nếu không đi, chỉ sợ cô ta sẽ theo bước Lý Mạc Vân, thậm chí là sẽ chết còn thê thảm hơn so với Lý Mạc Vân… Lâm Dương cũng không để ý đến cô ta.
Một vai diễn nho nhỏ, anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cùng với tinh thần, sức lực.
Gỡ nhân xuống, Lâm Dương xoay người tiến về phía trung tâm núi Đông Hoàng.
Nơi đó có một tòa đỉnh núi cao, trên đỉnh núi cao là tẩm cung Đông Hoàng cung, nơi ở của giáo chủ Đông Hoàng.
Trên đỉnh Đông Hoàng cũng có một bức tượng.
Nghe đồn rằng trước khi giáo chủ tiền nhiệm chết, đã đem tất cả truyền thừa của mình niêm phong toàn bộ vào trong chỗ ngồi của bức tượng bằng vàng này.
Bức tượng cứng rắn, nước lửa không xâm nhập vào được, chỉ có thể đừng Đông Hoàng thần giới để mỏ ra.
Một khi mở bức tượng ra, nhận được truyền thừa, lền có thể kế nhiệm chức Đông Hoàng giáo chủ, trở thành Đông Hoàng Thần Quân mới! Hiện tại, Lâm Dương.
muốn đi hoàn thành việc truyền thừa cuối cùng này, nắm giữ Đông Hoàng giáo ở trong tay mình.
Chỉ cần khống chế được Đông Hoàng giáo, chút dòng họ Nam Cung, không thể tạo ra một chút uy hiếp đối với anh.
Tại lúc tổ chức đại hội, anh cũng có thể tung ra con bài chưa lật mạnh mẽ này!
Toàn bộ mọi thứ, gần trong gang tấc!
Tất cả khó khăn, cũng được giải quyết dễ dàng.
Tất cả cố gắng, đều được chuyển thành quả ngọt.
Lâm Dương kéo thân thể mỏi mệt bước về phía trước.
Tốc độ không chậm, nhưng cũng không tính là nhanh.
Người của Đông Hoàng giáo đều đi theo tới đây.