Chương 1756:
Bọn họ muốn chứng kiến cảnh tưởng vĩ đại này.
Cũng muốn phải cúi bái vị Thần Quân mới này trước tiên, nhằm thể hiện lòng trung thành của mình đối với vị giáo chủ mới đương nhiệm này.
Mọi người rầm rộ đi về hướng Đông Hoàng cung.
Chờ khi tới gần Đông Hoàng cung, mọi người mới phát hiện bên ngoài Đông Hoàng cung có không ít người đang đứng.
Rõ ràng đây đều là người tổ chức đại hội Đông Hoàng.
Bọn họ đều lần lượt lùi xuống, tạo ra một con đường thông suốt đến Đông Hoàng cung.
Dưới sự chú ý của muôn người, Lâm Dương bước từng bước về phía Đông Hoàng cung.
Không ít người của Đông Hoàng giáo vẫn còn lao tới từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ biết đại hội đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, tất nhiên sẽ không thể bỏ lỡ thời khắc mang tính lịch sử này.
Vẫn còn có nhiều người không cam lòng.
Nhưng ngay cả Lý Mạc Vân cũng bị giết chết, ngay cả Thiếu Hải, người nắm giữ Đông Hoàng hoàn vũ cũng đã chết, bọn họ dựa vào đâu để tiếp tục thách đấu với Lâm Dương?
Thực lực của Lâm Dương đè ép đám anh hùng, đứng trước Đông Hoàng cung, mắt nhìn bức tượng trên đỉnh.
Trên đỉnh là một bức tượng hình người bằng vàng.
Đó là một người đàn ông tuấn tú mặc một bộ trường bào, phong cách cổ xưa.
Khuôn mặt của người đàn ông giống như thiên thần, tóc dài bay bay, áo bào khẽ lay động, mắt nhìn chăm chú về phía trước.
Nghe nói bức tượng này chính là người sáng lập Đông Hoàng giáo, mà dáng vẻ của bức tượng, đó chính là vị thần Đông Hoàng Thái Nhất trong truyền thuyết cổ đại.
Lâm Dương nhún người nhảy, nhảy lên đỉnh chóp của Đông Hoàng cung, nhìn bức tượng, tiếp đó nâng tay lên, đưa chiếc nhẫn gắn vào ngực của bức tượng này.
Khi chiếc nhẫn tới gần, bức tượng cũng tràn ra một vòng sáng nhàn nhạt ra bên ngoài, vô cùng thần kỳ, Lâm Dương cũng không giải thích được nguyên lý này.
Chẳng qua không quan trọng.
Sau khi Đông Hoàng thần giới chạm vào, bên trong bức tượng phát ra từng đợt âm thanh máy móc vận hành, hoặc nặng bề hoặc trong trẻo, mà mặt ngoài bức tượng cũng xuất hiện từng đường vết nứt ngay ngắn.
Đây giống như một cái máy?
Lâm Dương có hơi giật mình.
Một lát sau, ngực của bức tượng hoàn toàn vỡ ra, lộ ra một lỗ hổng hình vuông, trong lỗ hổng là một cái tay cầm.
Ngoại trừ cái tay cầm, thì cái gì cũng không có.
Lâm Dương sửng sốt, theo bản năng nắm lấy cái tay cầm muốn kéo một cái.
Nhưng anh lại phát hiện vậy mà mình không di chuyển được tay cầm…
“Đây là có chuyện gì?” Lâm Dương sửng sốt.
“Đây là khảo nghiệm truyền thừa!”
Một ông già đứng bên hông Đông Hoàng cung đã mở miệng: “Đông Hoàng Thần Quân, cần có người tài ngồi lên, người dùng chút thủ đoạn bàng môn tả đạo để đạt được thần giới, sẽ không xứng trở thành Đông Hoàng Thần Quân, cậu cần dựa vào năng lực của chính mình để kéo tay cầm này ra, mới có thể nhận được truyền thừa, nếu không thể làm được, cậu nhất định phải đặt Đông Hoàng thần giới trước bức tượng, để cho người có năng lực đến lấy!”
“Còn có quy tắc như vậy? Hừ, tôi đã đoạt được thần giới, sao phải sợ khảo nghiệm này?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, liền lần thứ hai thúc giục Lạc Linh Huyết, nắm lấy †ay cầm kia, bắt đầu dùng lực.