Chương 1780:
“Tạo phản! Mấy người đều muốn tạo phản sao!”
Lưu Danh Khoa khó thở, lập tức quay người, nói với Than Lâm: “Giáo chủ! Những người phán nghịch này, giữ lại làm gì? Không giết bọn họ, Đông Hoàng Giáo chúng ta sẽ vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!”
“Giết?”
Khuôn mặt Lâm Dương không có biểu cảm gì, đi lên phía trước: “Tôi muốn giết bọn họ đề như trở bàn tay!
Nhưng tôi cảm thấy, dùng y thuật đánh bại bọn họ sẽ càng làm mọi người tin phục.”
“Thế nhưng…”
“Yên tâm, vàng thật không sợ lửa! Lý Lãng, vừa rồi anh nói vậy có ý là tôi đã sớm sai bảo những đệ tử này, để bọn họ giá vờ như được tôi chữa khỏi sau khi tôi dùng châm! Là như thế phải không?”
“Đương nhiên!”
Lý Lãng lớn tiếng nói.
“Nhưng anh có chứng cứ chứng mưnh bọn họ bị tôi sai khiến, điễn kịch với tôi không?”
“Chứng cứ? Tôi không có, tôi cảm thấy cũng không cần! Người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây chính là một vở kịch!”
Lý Lãng khẽ nói.
“Cho nên anh không có chứng cứ?”
“Không có thì sao?”
“Nhưng tôi có chứng cứt”
Lâm Dương đột nhiên nói.
“Hả?”
Lý Lãng có chút bất ngờ.
“Tôi có chứng cứ chứng minh, đây là y thuật của tôi, 1z mà không phải trò lừa gạt!
Than Lâm nói.
Anh vừa nói vậy, đám người của Cố Linh đường không khỏi run lên.
Mọi người hãi hùng khiếp vía, kinh ngạc nhìn Phan.
Lâm.
Nhất là các đệ tử của Cổ Linh đường, trong đầu ai nấy đều vang lên ầm ầm, cảm giác tình hình không ổn.
Lý Lãng kia thì nhíu mày lại, nhìn chằm châm Lâm Dương.
“Giáo chủ Lâm, anh có chứng cứ gì để chứng minh vừa rồi anh đã sử dụng y thuật?”
“Cái này quá đơn giản!”
Lâm Dương quay người, nhìn sang bên kia một cái.
Lưu Danh Khoa run lên, nhìn về phía sau lưng mình, đột nhiên, đường như ông ta đã hiểu ra điều gi, lập tức đi tới, đưa một giáo chúng ra ngoài.
“Hở? Ngài Lưu Danh Khoa, ngài làm cái gì vậy??”
Giáo chúng kia sửng sốt.
Người bên cạnh cũng la hét không thôi.
“Ngài Lưu Danh Khoa, lúc trước sư đệ Trương vì bảo vệ trưởng lão, đã bị thương nặng, xương cốt cả người có nhiều chỗ vỡ vụn, gần như là tế liệt, không thế động đậy, ngài đừng giày vò cậu ta nữa!”
“Ngài Lưu Danh Khoa, mong ngài thả sư đệ Trương, xuống “Bây giờ cậu ta đang rất cần được nghỉ ngơi.”
Mọi người thi nhau tiến lên, muốn ngăn Lưu Danh Khoa lại.
Loại người xương cốt đều nát này, nếu động vào lung tưng, không nói trước có thể tăng thêm thương tích hay không, chỉ là cảm giác đau đớn sinh ra lúc chạm.
vào vết thương cũng đủ làm cho người bị thương đau đến không muốn sống rồi.
Nhưng mà Lâm Dương lại mỏ miệng.
“Mọi người không cân quan tâm, cậu ta không có việc gì!”
Đám người khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Lưu Danh Khoa ôm sư đệ kia đến trước mặt đám người, đặt ở trên mặt đất.
Lâm Dương đi tới, chỉ vào giáo chúng Trương Tông, Nghĩa năm trên đất, mở miệng nói: “Người này, tôi nghĩ tất cả mọi người đều không thấy xa lạ gì nhỉ?”
“Không xa lạ gì.”