Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1782



Chương 1782:

“Thử?

Trương Tông Nghĩa há to miệng, có chút choáng váng.

“Lâm giáo chủ, không phải câu đang ép buộc người ta sao? Xương cốt của cậu ta đã nốt rồi, cậu còn muốn.

cậu ta đứng lên? Cậu cảm thấy điều này có thể làm.

được sao? Cậu đang hy vọng vết thương của cậu ta nặng thêm à?”

Phong Tín Tử lập tức giận dữ quát.

“Đúng là xương cốt của cậu ta đã hoàn toàn vỡ nát, nhưng giáo chủ tôi có y thuật tốt!”

Lâm Dương nghiêng đầu nhìn chăm chắm Trương Tông Nghĩa, trầm giọng nói: “Cậu đừng sợ, thử đứng lên!

“Yên tâm, không có việc gì!”

Trương Tông Nghiu kinh ngạc nhìn Lâm Dương. chẳn chờ một hôi lâu. cuối cùng uẫn thận trọng thuừ đứng dậy: ẩn chân. Yến bạn đang đọc truyên trên teebsite khác “com thì có nghữa đầy là website ăn cắp truyện. Hãy com iầng hộ chúng tôi nhé. in cẩm ơn ! Không đám ở anh hướng đến nốt thương. khiến cậu ta đau tậu ta thoáng ủi c không phai Tamlin quay lại Tamlinh3 chuyển động lung tu đến mức không muối tậu ta đã không đám nghĩ đến câm giác đuu đớn lúc vương oỡ vụn nữ.

tâm ta rất khao khát được đứng lên.

Xương bà, tậu ta không muốn làm anh lùng; eh muốn mình có thể như trước kỉa.

trên nháy dưới tránh. hành động tự nhiên.

Bởi vậy: cậu ta lấy dũng khí. cũng mặc kệ cam giac đau đớn gần nhưxé rách linh hỗn lúc trước. lại xê dịch hai chân lần nữu. ngôi đậy: đhỉ một thoáng. bốn phía lặng ngất nhưr tờ.

Trương Tông Xghiu cũng sửửng sốt.

tậu ta ngơ ngác nhìn hai chân của mình. nhìn hai tay ca mình, lại nhìn nỄ phía Lâm Dương.

Lâm Dương nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Tông Nghĩa thận trọng bò lên, đứng thẳng người… Người của Cổ Linh đường hoàn toàn choáng váng.

Đám người Lý Lãng trợn mắt há hốc mồm, tựa như hóa đá.

Phong Tín Tử cũng kinh ngạc đứng ngay tại chỗ, đầu óc trống rồng, mãi mà không thế bình tĩnh nổi.

“Tôi có thể đứng lên rồi… Tôi có thể đứng lên rồi!”

Cảm xúc của Trương Tông Nghĩa dần đần mất khống chế, cả người vui vẻ điên cưồng, tiếp theo vừa khóc vừa lau nước mắt.

Cậu đã từng cho rằng cả đời này mình sẽ phải sống trên giường! Phải biết, khi cậu được đưa đến nơi này, Phong Tín Tử đã nói là không nhất định có thể trị khỏi được, phải xem hsau này khôi phục thế nào, nếu khôi phục tốt, sẽ còn có thể xuống giường, nếu khôi phục không tốt, cá đời này phải sống trêu giường.

Trương Tông Nghĩa rất khấn trương, trong lòng cũng không chắc chản.

Nhưng cậu ta không thể ngờ được, vẻn vẹn chỉ có một ngày… cậu ta đã có thể xuống giường đi lại được.

Đây quả thực là thần tích! Là thần linh hạ phàm!

“Thần! Thần! Giáo chú! Anh là thần linh của tôi!”

Trương Tông Nghĩa trực tiếp quỳ trên mặt đất, khóc thút thít bái Lâm Dương.

Lâm Dương đi lên trước, đỡ dậy cậu ta, nghiêng đầu nói với Lý Lãng và đám đệ tử Cổ Linh đường: “Còn có ai cảm thấy y thuật của tôi là giả nữa không?

Người cúa Cổ Linh đường không nói gì.

“Còn có ai cảm thấy y thuật của tôi không bằng Phong Tín Tử nữa không?”

Lâm Dương hỏi lại.

Ở đây không còn bất kì một âm thanh nào nữa…

Xung quanh yên tĩnh im ắng.

Mọi người đều kinh ngạc khi thấy Trương Tông Nghĩa đứng dậy, thật lâu mà không có ai mở miệng nói.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lưu Danh Khoa mới ra tiếng.

“Phong trưởng lão, bây giờ bà còn có muốn nói gì không? Nếu đổi lại là bà, bà cảm thấy có thể trị khỏi cho Trương Tông Nghĩa sao?”

Phong Tín Tử nghe thấy vậy, âm thâm cắn răng, không hề lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.