Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1798



Chương 1798:

“Thật ra cho dù các người có chia nhau ra chạy, cũng trốn không thoát chỗ này.”

Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Bác sĩ Lâm nói vậy… Là có ý gì?” Gã có chòm râu dê hơi hơi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mờ mịt khó hiểu.

Cho đến lúc này, gã mới chú ý tới cái gì, ánh mắt vội vàng từ trên người Lâm Dương nhìn sang bốn phía.

Mới nhìn thấy bốn phương tám hướng đã xuất hiện rất nhiều người.

Bọn họ đều đang tiến về phía này.

“Người của Đông Hoàng Giáo ư?”

Gã có chòm râu dê nghẹn ngào thở ra.

Gã biết quần áo và trang sức mà những người này đang mặc chính là đồng phục của Đông Hoàng Giáo!

Hơn nữa nhìn những quần áo và trang sức này… Tuyệt đối không phải đệ tử bình thường?

Bọn họ là ai vậy?

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao người của Đông Hoàng Giáo lại tới đây?”

Gã có chòm râu dê mặt mày tái mét.

Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của gã rồi.

Sở dĩ gã không dám dẫn người đi vào sâu trong núi tìm kiếm tung tích của Lâm Dương, chỉ dám tìm ở bên ngoài, chính là vì không muốn đụng phải người của Đông Hoàng Giáo, lại không ngờ bọn họ lại còn chủ động chạy ra bên ngoài…

Nhưng những người này đến cũng rất vừa vặn.

Đây cũng là một cơ hội.

Đúng, một cơ hội tốt để giữ được mạng…

“Nếu có thể châm ngòi quan hệ của Đông Hoàng Giáo và bác sĩ Lâm, để cho bọn họ chém giết lẫn nhau, có lẽ mình còn có thể thừa dịp để chạy trốn!”

Nghĩ vậy, gã có chòm râu dê vội vàng nhìn về phía đàn em của mình, không ngừng nháy mắt với bọn họ.

Nhưng lúc này, vô số người của Đông Hoàng Giáo đột nhiên quỳ xuống hành lễ với Lâm Dương, đồng thanh hô: “Bái kiến giáo chủ!”

Tiếng hô ngợp trời, vang dội.

Người nhà họ Dương bối rối.

“Bái kiến… Giáo chủ?” Gã có chòm râu dê ngây ngốc nhìn qua những người của Đông Hoàng Giáo, lại nhìn một chút cạnh mình, hoàn toàn không thể nào hiểu được.

“Giáo chủ? Cái gì giáo chủ?” Nhóm sẽ tập trung lên truyện trên app truyện hola nhé cả nhà!

“Đông Hoàng Giáo các người có giáo chủ lúc nào chứ?”

“Các người đang hành lễ với ai đó? Các người… rốt cuộc là muốn làm gì?”

Người nhà họ Dương đều không thể tiếp nhận, người nào người mấy mở to hai mắt, †âm trạng cũng có chút điên cuồng.

Thật ra trong đầu của tất nhiều người đã có một đáp án.

Một cái đáp án mà bọn họ không thể chấp nhận nổi.

Bọn họ không ngừng mặc niệm trong lòng, cầu nguyện, ngàn vạn lần xin đừng là đáp án mà bọn họ đang nghĩ kia.

Nhưng sự thật, lại như gáo nước lạnh tạt vào mặt khiến họ tỉnh táo lại.

“Tất cả đứng lên đi!”

Một câu nói vang lên từ sau lưng gã có chòm râu dê.

“Cảm ơn giáo chủ!”

Người Đông Hoàng Giáo đồng thời đứng dậy.

Gã có chòm râu dê toàn thân run lên, cứng đờ xoay người lại, nhìn Lâm Dương.

“Cậu là… Đông Hoàng Thần Quân?”

Những lời của người Đông Hoàng Giáo, giống như sấm sét giữa trời quang, hung hăng nện vào đầu những người này.

Dù thế nào thì bọn họ cũng không ngờ được, bác sĩ Lâm này, lại có thể là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!

Nghĩ vậy, gã có chòm râu dê và đồng bọn đột nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau gáy ướt đẫm mồ hôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.