“Ngưng nhi, cháu yên tâm, ông nội sẽ xử lý chuyện này, lát nữ ông lập tức gọi điện cho ba mẹ cháu để bọn họ tới đón cháu, cháu về tỉnh Giang Nam trước đi, đợi ông nói chuyện thật kỹ lưỡng với thế gia Văn Nhân này đã, để xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.” Tần Bách Tùng nổi giận đùng đùng mà nói.
“Ông nội, chuyện của phó viện trưởng Long, cháu cũng biết một ít.” Tần Ngưng nhỏ giọng nói.
“Cháu biết cái gì?” Tần Bách Tùng lập tức nhìn cô ta.
“Mặc dù ngài Long Thủ rất ít khi lộ diện ở Nam Phái, nhưng mà câu chuyện về ông ấy vẫn luôn được lưu truyền ở Nam Phái, theo cháu biết, người này rất bao che, trước đây có một người là trưởng khoa hiệp hội Nam Phái đã đắc tội với ông ấy, kết quả là bị ông ấy cách chức, còn có một người làm học trò của Nam Phái bị thương, người kia có lai lịch rất lớn, lúc đầu sức lực của Nam Phái cũng không lay chuyển được anh ta, cùng lắm là khiến anh ta nói xin lỗi, kết quả là khi chuyện này truyền đến tai của ngài Long Thủ, thì ngài Long Thủ chỉ thốt ra một câu là kêu người kia tới xin lỗi Nam Phái, thế nên vừa qua ngày thứ hai người kia đã lập tức chạy đến trước cửa Nam Phái mà quỳ xuống, anh ta phải quỳ đến cỡ ba ngày mới rời đi, hơn nữa sau khi anh ta quay còn bị xử rất thê thảm…” Tần Ngưng khẽ nói.
Long Thủ vậy mà lại là một nhân vật truyền kỳ của Nam Phái, mặc dù ở trêи danh nghĩa ông ta chỉ là phó viện trưởng, nhưng mà sức ảnh hưởng và quyền lực của ông ta ở Nam Phái lại hoàn toàn áp đảo viện trưởng.
Nhà họ Tần nhỏ bé ở trước mặt người này, giống như sự khác biệt giữa con kiến càng và cây đại thụ vậy.
Hơn nữa cộng với tính cách bao che của ông ta, lần này cô ta làm Văn Nhân Chiếu Giang bị thương, chỉ sợ là nhà họ Tần phải vì vậy mà chịu đựng cơn giận dữ của ngài Long Thủ.
Tần Bách Tùng cũng đứng ngồi không yên, vẻ mặt già nua của ông chưa bao giờ hốt hoảng như thế.
Nửa ngày sau, ông gọi mấy cuộc điện thoại.
Nhưng mà sau một vài cuộc gọi, khi người ta biết đối phương là Long Thủ, thì tất cả đều cúp máy, không một ngoại lệ nào cả.
Tần Bách Tùng cũng thừa biết, lúc này chẳng ai giúp được ông hết.
Ông thở dài nặng nề máy lần, khuôn mặt già nua của ông giờ đây chỉ toàn là nỗi lo âu.
*Ông nội, trời đã tối rồi, ông đi ngủ đi, chuyện này ông cứ để cháu giải quyết.” Lúc này, Tần Ngưng đột nhiên mỉm cười và nói với ông.
“Ngưng nhi, cháu xử lý như thế nào?” Tần Bách Tùng ngắn người, sau đó ông hỏi cô ta.
“Cháu gả cho Văn Nhân Chiếu Giang, không phải là mọi chuyện đã xong rồi sao?” Tần Ngưng trả lời ông.
“Như… Như vậy sao mà được chứ? Chẳng lẽ Tần Bách Tùng ông đến già còn phải dựa vào đứa cháu gái của ông cứu sống ư?” Tần Bách Tùng cảm thấy vô cùng tức giận mà nói.
“Trừ cách này ra, chúng ta còn có cách nào khác sao ông?” Tần Ngưng cười khổ sở một tiếng: “Ông nội, cháu không thể làm liên lụy đến dòng họ được.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi mà ông nội, cháu đã quyết định, thật ra thì Văn Nhân Chiêu Giang cũng không có tệ như chúng ta nghĩ, nếu đã đến mức không còn sự lựa chọn nào khác, thì cháu cũng sẽ không từ chói.” Tần Ngưng trực tiếp ngắt lời của Tần Bách Tùng, cô ta nở một nụ cười trêи khuôn mặt và nói.
“Chuyện này… Haiz, thôi bỏ đi… Ông để cháu tự quyết định, nhưng mà cháu phải nhớ, nếu như cháu không muốn, thì không ai có thể ép cháu, ngay cả cái mạng già này của ông nội cũng chẳng cần nữa, ông nhất định sẽ bảo vệ cháu.” Thấy vẻ mặt đầy thản nhiên của Tần Ngưng, Tần Bách Tùng thở dài một tiếng rồi xoay người quay về phòng.
Tần Ngưng nhẹ nhàng ngẳng đầu lên mà nhìn những ngôi sao đang lắp lánh trêи bầu trời, cô ta nhắm mắt lại và khẽ thở dài, sau đó cô ta xoay người lại mà trở về phòng.
Cả đêm Tần Bách Tùng vẫn chưa chợp mắt.
Ông nằm lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Nếu chỉ có mỗi thế gia Văn Nhân, thì nhà họ Tần vẫn có vốn để đánh cờ, nhưng bây giờ lại thêm Long Thủ… Thật sự quá khó khăn!
Thê gia Văn Nhân che giâu cũng kín thật!
Hóa ra là bọn họ vẫn còn có lá át chủ bài lớn như vậy.
Nhưng ông gọi mắy tiếng, vẫn không nghe thấy có động tĩnh gì bên trong phòng.
Tần Bách Tùng có hơi sững sờ.
Ngày thường Tần Ngưng dậy sớm hơn ông, sao hôm nay cô ta vẫn chưa thức dậy nhỉ?
Không lẽ tối hôm qua con nhóc này ngủ rất khuya nhỉ?
Tần Bách Tùng cảm thấy có hơi nghi ngờ, nhưng mà ông vẫn đi chuẩn bị bữa ăn sáng.
Bận bịu đến tám giờ, bữa ăn sáng đều đã được chuẩn bị xong, Tần Bách Tùng lại đi tới gõ cửa phòng của cô ta.
“Ngưng nhi? Dậy ăn sáng đi cháu, Ngưng nhi?”
Ông lão Tần lớn tiếng gọi cô ta.
Ông hô to máy tiếng liền vẫn không nghe tháy cô ta trả lời.
Một cảm giác bắt an lập tức dâng lên.
Tần Bách Tùng lập tức phá cửa.
Cửa vừa mở ra, thì ông đã thấy Tần Ngưng ăn mặc chỉnh tÈ, nằm ở trêи giường, hai mắt của cô ta thì nhắm lại không chút cử động, trong tay cô ta còn đang cầm một tờ giấy.
“Ngưng nhi!”
Đôi mắt của Tần Bách Tùng đỏ bừng lên, ông vội vã gọi tên cô ta một tiếng rồi lao tới.
Khi ông bắt mạch.
Không có bắt kỳ mạch tượng nào cả.
Tần Ngưng… Chết rồi!
“Ngưng nhi!”
Tần Bách Tùng gào lên một tiếng thê lương, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đánh thức Tần Ngưng.
Ông cầm tờ giấy ở trong tay Tần Ngưng lên, đó chính một bức di thư đã được đóng kín…
Bên trong di thư chỉ có một câu nói đơn giản: “Ông nội, nếu như cháu chết, cháu nghĩ là ngài Long Thủ và thế gia Văn Nhân sẽ không đối xử như thế với nhà họ Tần nữa phải không? Thay cháu chuyển lời đến anh Lâm, thật lòng xin lỗi, cháu rất yêu anh ấy…”
Từng giọt nước mắt rơi tí tách trêи bức di thư, như chim đỗ quyên khóc ra nước mắt màu máu…
Đọc những câu chữ này, Tần Bách Tùng khóc không thành tiếng, cả người ông quỳ bệt xuống đất mà gào khóc giống như một đứa trẻ vậy.
Ông chưa từng nghĩ đến việc Tần Ngưng cứng rắn tới như vậy, lại chọn cách này để kết thúc hết tất cả mọi chuyện…
Tần Bách Tùng ân hận đến chết.
“Tần Bách Tùng, ông đang ở đâu? Khi nào chúng ta sẽ đi tới Nam Phái!”
Lúc này, ở bên ngoài nhà truyền tới tiếng kêu của Lâm Dương.
“Sư phụ, đệ tử ở đây…” Tần Bách Tùng cất giọng khàn khàn gọi anh, ông khóc đến mức gần như khàn cả giọng.
Lâm Dương đứng ở ngoài chợt khựng lại một chút, sau đó anh lập tức xông vào phòng, nhìn thấy Tần Ngưng đang nằm trêи giường đã không còn sinh khí nữa, lúc này khuôn mặt của anh biến sắc.
Anh lao tới, vội vàng dùng tay để ấn vào cổ của Tần Ngưng, một lát sau anh đưa tay ra, đồng thời anh cũng rút một cây kim châm ở trêи cổ của Tần Ngưng ra.
Ở trêи cây kim châm kia… Có chứa đầy kịch độc!
“Con ấy đã tự sát!”
Lâm Dương quay đầu qua mà nhìn chằm chằm vào Tần Bách Tùng, anh lạnh lùng hỏi: “Tần Bách Tùng, đã có chuyện gì xảy ra, tại sao Tần Ngưng lại phải tự sát?”
Nước mắt của Tần Bách Tùng rơi lã chã, ông bắt đầu kể hết toàn bộ mọi chuyện vào tối hôm qua cho anh nghe.
“Ông nói cái gì?”
Đồng tử của Lâm Dương giãn ra, hô hấp khẽ ngưng đọng lại, anh siết chặt hai quả đắm, đôi mắt của anh cũng đã trở nên đỏ vô cùng.
Một lát sau thì anh bật cười, anh cười một cách rất bi thương, cũng cực kỳ thê lương…
Tần Bách Tùng chưa bao giờ thấy Lâm Dương cười như: thế này.
Biểu cảm của anh… Quá dữ tợn…
“Xem ra là tôi đã sai rồi, tôi vẫn luôn sai, tôi không nên giấu giếm cái gì cả, có lẽ là quyết sách của mẹ…. Không hê đúng đản…”
“Sư phụ…”
“Đại khái là cô ấy đã chết được năm tiếng rồi, Tần Bách Tùng, mau, đi chuẩn bị kim châm cho tôi! Có bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu, mau lên!” Lâm Dương đột nhiên quay đầu lại, anh trừng đôi mắt đầy tia máu và nói với ông.
*Sư phụ cần kim châm làm gì?” Tần Bách Tùng có hơi sửng sốt.
“Đi ngay đi!”
Lâm Dương khẽ gào lên.
Tần Bách Tùng cũng không dám chẩn chừ thêm nữa, ông lập tức chạy ra ngoài.
Lúc này, Lâm Dương lấy cây kim châm ở trêи người anh xuống và nâng cánh tay tái nhọt của Tần Ngưng lên, sau đó anh châm một cây kim xuống…
Một lát sau, Tần Bách Tùng ôm một đống túi kim châm vào.
Thấy Lâm Dương vì Tần Ngưng mà tiến hành châm cứu, Tần Bách Tùng sững sờ.
“Sư phụ, Ngưng nhỉ, con bé… Vẫn có thể cứu được sao?”
“Ông có nghe qua thuật kim Thần Nông chưa?” Lâm Dương giận dữ nói.
“Thuật kim Thần Nông? Đó không phải chỉ là một lời đồn thôi sao?” Tần Bách Tùng ngây người một chút, đột nhiên hô hấp của ông trở nên căng thẳng: “Sư phụ, chẳng lẽ sư phụ…”
“Ông đi ra ngoài đi, để tôi thử một chút.” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Nghe anh nói thế thì Tần Bách Tùng lập tức xoay người chạy ra ngoài rồi sau đó đóng cửa lại.