Chương 1804:
Lâm Dương chần chờ, sau đó xông vào: “Cô Lý, tôi muốn xem thử vết thương trên mắt cô sao rồi, cô để tôi vào nhé.”
“Không, bây giờ tôi không muốn gặp ai hết! Trong lòng tôi đang rất loạn, anh đừng đến kích thích tôi nữa.” Tô Nhan vội hét lên, giọng nói cũng có chút run rẩy, dường như rất sợ hãi Lâm Dương đi vào.
Lâm Dương suy nghĩ rồi dưới nói: “Hay là tôi gọi chồng của cô, Lâm Dương tới đây nhé, được không?”
“Lâm Dương? Được, nhờ anh gọi anh ấy đến đây nhanh đi.” Giọng của Tô Nhan có chút yếu ớt.
Lâm Dương nhướng mày, cảm thấy rất không thích hợp.
Anh nói: “Cô chờ một lát.”
Nói xong, anh đi sang phòng bên cạnh thay quần áo, khôi phục thành ngoại hình của Lâm Dương, lúc này mới đi vào trong phòng bệnh.
Nhưng vừa vào phòng, lại thấy Tô Nhan rúc cả người trong chăn, không lộ mặt ra ngoài.
Sao vậy?
Thủy Bình Vân cũng rất khó hiểu.
“Tô Nhan, em không sao chứ?’ Lâm Dương hỏi.
“Anh… anh đã đến rồi…” Giọng của Tô Nhan có chút yếu ớt.
“Tô Nhan, sao em không chịu gặp bác sĩ Lâm? Bác sĩ Lâm rất giỏi, lại là chủ tịch của Dương Hoa, nếu em có chuyện gì khó xử, anh ấy nhất định sẽ giúp.” Lâm Dương nhỏ giọng hỏi.
“Giúp em? Lâm Dương, anh không sợ chúng ta trả không nổi sao?”
“Trả không nổi?”
“Chúng ta đã mắc nợ chủ tịch Lâm nhiều lắm rồi, hay nói là em đã nợ chủ tịch Lâm nhiều lắm rồi, em không muốn lại mắc nợ anh ấy nữa” Tô Nhan thống khổ nói.
“Nhưng bây giờ em phải điều trị hết bệnh trước đã, những gì nợ anh ta, chúng ta trả từ từ.” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Những cái kia sau này hẵng nói, Lâm Dương, em muốn nói với anh chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Là về chuyện của công ty, mặt khác…
em còn có chuyện trong lòng muốn nói với anh…” Tô Nhan nói.
Nhưng giọng của cô càng lúc càng yếu Nói chuyện có chút thở gấp.
“Tô Nhan, em sao vậy?” Lâm Dương cảm thấy không đúng, trầm giọng hỏi.
“Em… em không sao.”
“Không, em nhất định có chuyện, em kéo chăn ra đi đã.”
“Em thật sự không sao, chỉ là em hơi mệt chút, muốn ngủ.” Tô Nhan vội nói.
Nhưng lại càng thở hổn hển hơn.
Lâm Dương ý thức được không đúng, tún lấy chăn muốn kéo ra.
“Đừng mà…” Tô Nhan suy yếu la lên.
Nhưng sao cô khỏe bằng Lâm Dương được? Chăn bị kéo xuống, gương mặt của Tô Nhan cũng lộ ra ngoài.
Lúc Lâm Dương nhìn thấy tình trạng của Tô Nhan, cả người như muốn nổ tung.
“Cái gì?”
Thủy Bình Vân cũng choáng váng, sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
Tô Nhan trong chăn, tóc đã trở nên trắng bệch, không chỉ có thế, gương mặt cô cũng trắng bệch, trắng gần như trong suốt, mạch máu, gân xanh trêu mặt đều.
có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lâm Dương mở to hai mắt.
Thủy Bình Vân run rẩy, sợ tới mức không ngồi dậy nổi.
Tô Nhan lấy lại tinh thần, vội quay đi, không đám đối mặt với Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương lại nắm chặt lấy tay cô, bắt mạch cho cô.
Tô Nhan kêu đau.
Lâm Dương khẽ giật mình, vội vàng nhìn lại cổ tay cô, mới nhìn thấy chỗ cổ tay của cô đã đỏ lên, có chút biến hình.
“Sao lại thế này? Cô Lý, tay của cô bị thương lúc nào thế?”
Thủy Bình Vân nơm nớp lo sợ nói.