Chương 1806:
Tô Nhan cũng không biết, lời của Lâm Dương nói ra, thì chính là ý của chủ tịch Lâm.
Lâm Dương ngoảnh mặt làm ngơ không nghe Thủy Bình Vân nói.
Tô Nhan lại ngồi không yên, cô đưa tay lần mò, cũng thấy không Thủy Bình Vân ở đâu, vội vàng nói: “Cô Bình Vân, cô đừng sợ, tôi nói, chuyện này tôi sẽ một mình gánh chịu, không liên quan gì đến cô, cô không cần tự trách!”
“Cô Lý, cô nói cũng vô dụng, chủ tịch Lâm nhất định sẽ nổi giận! Anh ấy nhất định sẽ giết tôi! Anh ấy nói được thì làm được! Cô xảy ra chuyện, tôi chỉ có thể chôn cùng cô thôi, cô Lý!” Thủy Bình Vân khóc lóc nói.
“Sao lại thế được? Chủ tịch Lâm không phải người không nói lý như vậy!” Tô Nhan run rẩy nói.
“Không! Cô Lý, cô không hiểu chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm muốn tôi trông chừng cô, không muốn cô làm chuyện điên rồ, anh ấy nói, nếu như cô xảy ra chuyện, tôi cũng phải chôn cùng! Cô Lý, cô uống thuốc độc, trên thực tế cũng là hại tôi rồi! Tôi cũng phải chết theo cô! Hu hu hu…” Thủy Bình Vân thút thít nỉ non.
Tin tưởng giờ phút này người oan uổng nhất chính là cô.
“Sao lại thế…” Gương mặt của Tô Nhan ngơ ngác, mười ngón tay lại đan chặt vào nhau.
“Tô Nhan, nếu như em nói chuyện chất độc trên người của em là như thế nào cho anh biết, anh sẽ đi giải thích rõ ràng với chủ tịch Lâm, nhất định anh ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của Thủy Bình Vân! Nhưng nếu như em vấn cố chấp không nói! Thủy Bình Vân hẳn phải chết không thể nghi ngời Thủy Bình Vân ở đây trông chừng, chăm sóc em, em lại nỡ đối xử với cô ấy thế sao? Em muốn lấy oán trả ơn sao?” Lâm Dương nhìn Tô Nhan, lạnh lùng nói.
Môi Tô Nhan tái nhợt, run run thấp giọng nói: “Em… . em không có ý này…”
“Vậy xin cô mở lòng từ bi, nói hết ra đi!”
Thủy Bình Vân gào khóc nói.
Tô Nhan ngập ngừng, cúi đầu nói: “Thuốc độc này… Là em vừa mới uống…”
“Người ai đưa cho em?” Lâm Dương trầm hỏi.
“Mẹ em… Hứa Ngọc Thanh!”
“Cái gì?” Cả nhà tải app truyện hola về đọc nhiều nhé!
Lâm Dương mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.
“Hứa…. Hứa Ngọc Thanh?”
“Không thể nào! Bà… bà ấy là mẹ của cô mài! sao lại muốn hạ độc giết cô?” Thủy Bình Vân nghẹn ngào hô.
“Đương nhiên mẹ tôi không muốn hạ độc tôi rồi, bà ấy đưa thuốc độc cho tôi, bảo tôi lặng lẽ hạ độc chủ tịch Lâm!” Tô Nhan ngẩng đầu, đôi mắt được băng kín hướng về phía hai người.
Thủy Bình Vân bối rối.
Sắc mặt của Lâm Dương âm lãnh, gắt gao siết chặt nắm đấm.
“Mấy ngày trước, ba mẹ tôi bị uy hiếp, có người giao cho bọn họ một cái túi, bên trong là một ngón tay và một loại thuốc độc được đặc chết Người gửi yêu cầu mẹ tôi đưa thuốc độc này cho tôi, để tôi hạ độc chủ tịch Lâm, khiến anh ấy bị độc chết! tôi không thể từ chối, bởi vì ngón tay gửi kèm… Là ngón tay của ông ngoại của tôi, Hứa Minh Tùng!” Tô Nhan run rẩy nói.
“Hứa Minh Tùng?”
“Người gửi gói đồ đó nói, nếu như tôi không thể hạ độc chủ tịch Lâm, ông ngoại của tôi và cả ba mẹ tôi đều sẽ phải chết! Thế nhưng… Chủ tịch Lâm có ân với tôi! tôi không thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa này được! Vì vậy, chỉ có thể tôi chết! Chỉ có tôi chết thì mọi chuyện mới giải quyết được!”
Tô Nhan khóc nấc lên, cả người tuyệt vọng nằm rạp xuống giường, khóc ra máu, băng gạc trên mắt đã bị nhuộm đỏ…
Lâm Dương nghe vậy, hận ý ngập trời!
Tô Nhan lựa chọn tự sát, nhưng thật ra là lựa chọn rất ngu xuẩn.
Bởi vì cho dù cô chết rồi, thì đối phương cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho Hứa Ngọc Thanh, Lý Giang và người nhà họ Hứa.
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Cô không muốn hại chủ tịch Lâm.
Cô không muốn lấy oán trả ơn, tổn thương ân nhân đã từng nhiều lần kéo mình từ bên bờ vực lên.
Cho nên cô chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.