Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1809



Chương 1809:

“Rõ.” Huỳnh Lam lập tức rút con dao của một người vệ sĩ bên cạnh ra, đặt ở trên mặt bàn.

Mấy tên người nhà họ Dương thấy thế, đều phát run, sắc mặt tái mét.

“Các người… Các người muốn làm gì?”

“Tôi cảnh cáo các người, nếu như các người dám làm gì chúng tôi, nhà họ Dương nhất định sẽ không bỏ qua các người đâu!”

Mấy người nơm nớp lo sợ, một người trong số đó cắn răng, trừng mắt nói với Lâm Dương.

Lâm Dương liếc nhìn gã một cái rồi nói: “Kéo xuống, quảng cho chó ăn!”

“Dạ, chủ tịch Lâm!”

Huỳnh Lam gật đầu, giơ tay lên ra hiệu.

Vệ sĩ bên cạnh lập tức tiến lên, túm lấy người kia, muốn lôi ông ta đi.

ĐA Người nhà họ Dương quá sợ hãi.

Người nọ càng là giãy giụa như điên.

“Các người làm gì thế? Thả tôi ra! Thả tôi ra! Cứu mạng! Cứu với!”

Thê thảm gọi không ngừng.

Những người nhà họ Dương này đều bị dọa khiếp vía, lại không có ai dám đi ngăn can.

Cuối cùng, người nọ không chống lại được sức lực của anh vệ sĩ to khỏe kia, trực tiếp bị quăng ra ngoài.

Mấy người còn lại mặt mày trắng bệch, sợ hãi.

“Đừng sợ, tên bác sĩ Lâm này chỉ là hù dọa chúng ta thôi, chúng ta cứ ngậm chặt miệng không nói gì là được!” Có người thấp giọng nói.

Những người còn lại đều nhao nhao gật đầu.

Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Nhưng cũng không lâu sau đó, mấy đầu ngón tay được đưa đến trên bàn làm việc của Lâm Dương.

Mọi người vừa thấy, sợ tới mức suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

“Chủ tịch Lâm, đã xử lý xong rồi, mấy chú chó kia đều đã ăn no rồi.” Huỳnh Lam thấp giọng nói.

TUỂN Lâm Dương gật đầu, nhìn về phía mấy người .nhà họ Dương còn lại: “Bây giờ bắt đầu nói chuyện chính đi! Mấy người các ông, có thể nói cho tôi biết, loại độc mà các ông gửi cho Tô Nhan, là độc gì không?”

“Độc?”

“Chủ tịch Lâm, chúng… Chúng tôi không biết…”

Mọi người rất sợ hãi, hàm răng cũng run rẩy nói.

“Con người của tôi rất không có kiên nhãn, cùng một câu hỏi, tôi không muốn hỏi lần thứ hai. Bây giờ tôi đếm ngược ba tiếng, nếu như không có ai nói, tôi cũng chỉ có thể xử lý sạch sẽ các ông thôi.”

Lâm Dương dập điếu thuốc, nhả một hơi khói, thản nhiên nói: “Bal”

Mấy người đồng thời run rẩy, ai nấy đều rất sợ hãi, mồ hồi lạnh chảy ròng ròng.

“Hai.” Lâm Dương lại nói.

Chân họ bắt đầu run rẩy như lên cơn sốt rét.

Một người trong đó càng là đũng quần ướt át, một mùi khai bay ra.

“Một!”

Lâm Dương đứng dậy, cầm lấy con dao trên bàn.

“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm! Anh… anh muốn đâm chết chúng tôi sao?”

Người nhà họ Dương vội vàng hướng lui về phía sau, mở to mắt hỏi.

“Đâm chết các người? Các người cũng quá ngây thơ rồi, tôi là thây thuốc! Con dao này trong mắt tôi, nó giống như dao giải phẫu.” Lâm Dương-nói, “Dao giải phẫu ư?”

“Các người đã nghe tới, lăng trì chưa?”

Lâm Dương lại hỏi lại lần nữa.

ĐÃ on Tiếng thét chói tai vang lên, những người nhà họ Dương này gần như muốn sụp đổ tinh thần rồi.

“Trước hết bắt đầu từ ông đi!”

Lâm Dương lạnh nhạt nói, một phát bắt được bả vai của một người đàn ông gần mình nhất, đang muốn hạ dao.

“Bác sĩ Lâm! Đừng mài Đừng mài Tôi nói!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.