Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1811



Chương 1811:

“Bác sĩ Lâm, có chuyện anh không biết, hai ngày sau, nhà họ Dương chúng tôi sẽ tổ chức một nghỉ thức chọn.

rể, rất nhiều người mượn cơ hội chọn rể này tới cửa xin thuốc, trong đó có người là nhân vật lớn có thực lực thân phận vô cùng trác tuyệt, viên thuốc này, hơn phân nửa là sẽ được lấy ra ngoài vào ngày chọn rể hôm ấy.”

Người nọ nơm nớp lo Sợ nói.

Biểu cảm của Lâm Dương nghiêm túc.

“Chủ tịch Lâm, từ giò đến lúc đó, thời gian rất cấp bách.”

Huỳnh Lam trầm giọng nói.

Lâm Dương yên lặng khẽ gật đầu, mắt nhìn những người này, thấp giọng nói: “Trước giam bọn họ lại, gọi mấy người trông coi, đồng thời chuẩn bị một cái điện thoại, có nghỉ vấn gì tôi sẽ gọi điện thoại hỏi bọn họ, bây giờ lập tức khởi hành đi tới nhà họ Dương! Để lấy thuốc giải!”

“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi chuẩn bị người ngay lập tức!” Huỳnh Lam vội nói.

“Không cần, cũng đừng điều động người của ông, để lại trông coi Giang Thành! Đó là cổ võ thế gia, người của ông căn bản không đủ để đối phó.”

“Thế nhưng… Chủ tịch Lâm, sao có thể để một mình cậu đơn thương độc mã tới đó được? Nếu có sơ xuất gì, chúng tôi cũng không biết phải ăn nói thế nào.”

“Yên tâm, tôi có người giúp!”

Lâm Dương bình tĩnh nói, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại.

Một lát sau, anh quay sang nói: “Huỳnh Lam, ông đặt cho tôi một chuyến bay đến thành phố Nam Xuyên ngay.”

“Vâng, chủ tịch Lâm.”

Huỳnh Lam gật đầu, nói nhỏ với cấp dưới bên cạnh vài câu, người kia lập tức đi ra khỏi phòng.

“Trong Giang Thành này còn có vài nội ứng của nhà họ Dương, ví dụ như kho thuốc xảy ra hoả hoạn, hơn phân nửa là do người nhà họ Dương làm, trong khoảng thời gian này cố gắng tìm cho ra bọn họ! Sau đó cứ tự xử lý theo cách của ông.” Lâm Dương mặt không đổi sắc nói. Cả nhà tải ứng dụng truyện hola về đọc tiếp nhé!

Huỳnh Lam hãi hùng khiếp vía, nhìn qua mặt Lâm Dương, bỗng nhiên đã hiểu ra cái gì.

Lúc này, có nghĩa là chủ tịch Lâm muốn đại khai sát giới rồi!

Dù sao đối phương cũng đã chạm vào.

giới hạn của anh rồi…

“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi hiểu phải làm như thế nào rồi!”

“Có vấn đề gì, truyền tin cho Kỳ Lân Môn, bọn họ sẽ phối hợp với ông!”

Lâm Dương dứt lời, đứng dậy đi ra. Thủy Bình Vân tự mình lái xe đưa Lâm Dương ra sân bay.

Trên đường đi, mặt cô ấy tái mét, hai mắt sợ hãi, thỉnh thoảng liếc trộm kính chiếu hậu, muốn nói lại thôi.

“Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, không sao.”

Lâm Dương vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa nói.

Thủy Bình Vân lại càng hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi… tôi muốn nói là… chuyện của cô Tô Nhan… Tôi….”

Thủy Bình Vân nói lắp bắp, nơm nớp lo sợ, răng cũng run lên cầm cập.

“Đợi mọi chuyện kết thúc lại bàn chuyện này đi.” Không đợi Thủy Bình Vân nói xong, Lâm Dương đã ngắt lời cô.

Trái tim của Thủy Bình Vân đang đập thình thịch, vội vàng thấp giọng nói: “Dạ, chủ tịch Lâm.”

Nếu là lúc trước, chủ tịch Lâm chắc chắn sẽ không so đo.

Nhưng chuyện lần này quá nghiêm trọng, Lâm Dương sẽ không cứ như vậy bỏ qua được.

Bây giờ Thủy Bình Vân chỉ có thể cầu nguyện chuyến này Lâm Dương có thể thuận lợi thành công, nếu không chủ tịch Lâm nổi giận lên, quả thực rất là đáng sợ.

Rất nhanh xe đã đến sân bay.

Lâm Dương thuận lợi đăng ký, trực tiếp xuất phát tới thành phố Nam Xuyên.

Nam Xuyên, chính là chỗ của nhà họ Dương…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.