Chương 1812:
Mã Hải sớm đã bố trí người đón ở sân bay, hơn nữa còn tiến hành điều tra nhà họ Dương dựa vào tin tức Lâm Dương cho.
Chỉ tiếc địa chỉ nhà họ Dương rất bí ẩn, có người gác ở cổng vào, tai mắt của Mã Hải căn bản không thể đi vào khu vực quan trọng của nhà họ Dương.
Trước mắt, những thông tin mà Mã Hải thu tập được cũng vẻn vẹn là một ít tin †ức nho nhỏ trong thành phố Nam Xuyên.
Ở sân bay.
“Chủ tịch Lâm!”
Một người đàn ông đeo kính chầm chậm chạy tới, cung kính cúi đầu chào Lâm Dương.
“ừỪ”
Lâm Dương gật đầu, nói: “Chắc Mã Hải đã đưa địa chỉ cho cậu rồi chứ? Bây giờ chúng ta đi thẳng tới nhà họ Dương!”
“Chủ tịch Lâm, nếu như anh định đi nhà họ Dương luôn bây giờ, có thể sẽ có chút phiền toái!”
“Là sao?”
“Bây giờ nhà họ Dương đã tiến hành phong tỏa cửa ra vào rồi, bây giờ người ngoài không được phép đi vào nhà họ Dương, bọn họ đang chuẩn bị cho việc kén rể ngày hôm sau, bây giờ anh sang đó cũng chỉ có thể đánh một trận với bọn họ, như vậy cũng chưa chắc đã lấy được thuốc giải.” Người đàn ông lắc đầu nói.
“Ý của cậu là gì?”
“Tin tức nhà họ Dương kén rể đã truyền ra, rất nhanh thôi sẽ có rất nhiều người đến thành phố Nam Xuyên, tôi nghĩ chúng ta có thể chờ thêm một chút, chờ ngày Dương bắt đầu kén rể, lại vào nhà họ Dương cũng không muộn, lúc ấy chúng ta không những được một đường thông suốt, còn có thể biết được thuốc giải ở đâu, lúc đó, hành động cũng sẽ rất thuận tiện!” Người đàn ông cười nói.
“Có lý”
Lâm Dương nhìn đồng hồ, lại nhìn vào phía sân bay, nhàn nhạt nói: “Vừa khéo người của tôi cũng chưa tới! Như thế thì tôi chờ thêm một ngày nữa là được rồi!”
“Chủ tịch Lâm, tôi đã cho người đi tìm hiểu tin tức về lần kén rể này của nhà họ Dương, một khi bọn họ có phát hiện gì, lập tức sẽ báo cáo cho chúng ta, anh không cần phải lo lắng, trên đường đi phong trần mệt mỏi, chắc hẳn anh cũng đã rất mệt rồi, chủ tịch Lâm, tôi đã bố trí xong chỗ ở, anh đi ăn một chút gì, rồi nghỉ ngơi một chút nhé.”
Người đàn ông vội vàng cúi người nói.
“Được rồi!”
Lâm Dương gật đầu.
Lên chiếc xe Rolls-Royce đậu bên ngoài sân bay, đi thẳng đến khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố Nam Xuyên.
Người đàn ông này tên là Tạ Mã Chương, anh ta là cấp dưới cũ của Mã Hải, rất trung thành và tận tâm với Mã Hải, từ lúc Dương Hoa đối đầu với nhà họ Dương, Mã Hải đã điều Tạ Mã Chương đến đây.
Cho dù lúc trước không biết vị trí cụ thể của nhà họ Dương ở đâu, nhưng căn cứ rất nhiều tin tức có được, thì khả năng cao là nằm ở thành phố Nam Xuyên, nên Mã Hải đã điều tâm phúc của mình tới đây để thu thập tin tức.
Trong một gian phòng riêng trên tầng hai của nhà hàng, nhân viên phục vụ viên mang lên một bàn đồ ăn phong phú, Lâm Dương không khách khí bắt đầu ăn.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Lâm Dương vừa ăn vừa nghe máy, một lát sau quay sang bên cạnh nói: “Tạ Mã Chương, anh đi đặt thêm mấy phòng khách sạn giúp tôi.
“Vâng chủ tịch Lâm, xin hỏi anh muốn mấy phòng?”
“Hai người một phòng, cứ đặt cho tôi bốn nghìn phòng đi.” Lâm Dương nói.
“Sao ạ?”
Tạ Mã Chương hô hấp cũng run lên, cứ nghĩ là mình nghe lầm.
“Chủ tịch Lâm, bốn… bốn nghìn phòng ư?
Sao lại cần nhiều phòng như vậy?”
“Sao? Có vấn đề gì sao?”
“Không… Không có, chỉ là như thế thì cần phải chia ra mấy khách sạn mới đủ…”
“Cậu đi thu xếp đi, tối nay cần dùng.”
“Vâng, chủ tịch Lâm.”