Chương 1813:
Tạ Mã Chương cười khổ, quay người rời khỏi nhà hàng, đi làm việc được giao.
Lâm Dương tiếp tục ăn.
Vì vội vàng chạy về Giang Thành, lại liên tiếp mười mấy tiếng chưa ăn cơm, lúc này cũng cần phải bổ sung lực lượng một chút.
Mặc dù mệt mỏi và đói bụng thật nhưng anh cũng không ăn như hổ đói, ăn hơi nhanh, nhưng tư thế vẫn rất ưu nhã.
Đại khái mười phút sau.
Rầm!
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Một người cấp dưới của Tạ Mã Chương chạy vào phòng.
“Chủ tịch Lâm, có chuyện rồi, sếp Tạ bị đánh rồi!”
“Hả?”
Lâm Dương nhíu mày, buông ly rượu đỏ trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chủ tịch Lâm, sếp Tạ vừa đi tới chỗ lễ †ân tìm quản lý để bao cả khách sạn, vừa thanh toán tiền lấy hóa đơn xong, lại có một đám người đột nhiên tiến vào khách sạn, nói muốn bao khách sạn, quản lý nói khách sạn đã được sếp Tạ bao hết rồi, đám người kia lại ép sếp Tạ nhượng lại, sếp Tạ không chịu nên họ đã ra tay đánh người! Chủ tịch Lâm, anh mau đi xem một chút đi.” Người nọ hấp tấp nói.
“Báo cảnh sát chưa?” Lâm Dương đứng lên nói.
“Báo rồi, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng chúng ta vừa gọi điện thoại, người kia cũng gọi điện thoại, còn nói cho dù chúng ta có gọi cảnh sát đến cũng vô dụng!
Bọn họ nhất định là có người chống lưng…”
“Chẳng nhẽ là đụng phải tay đàn anh nào ở thành phố Nam Xuyên?”
Lâm Dương chần chừ một lúc, rồi quay sang hỏi người đàn ông kia: “Có mũ không?”
“Có… có, chủ tịch Lâm…” Người nọ khẽ gật đầu, đưa mũ lưỡi trai tới.
Lâm Dương cầm lấy đội lên đầu rồi đẩy cửa đi ra.
Anh vấn không thể lộ diện, nếu để người nhà họ Dương biết chủ tịch Lâm đã đến Nam Xuyên, thì sẽ rất phiền toái, vì vậy trước khi còn chưa ra tay, Lâm Dương không thể bại lộ thân phận.
Đại sảnh đang có khá nhiều người.
Mấy người Tạ Mã Chương đang bị bảy tám danh người đàn ông vây đánh.
Mà bảy tám người đàn ông kia người nào người nấy đều là người luyện võ, ngoại hình thì cường tráng.
Bọn họ tay đấm chân đá, Tạ Mã Chương chỉ có thể cuộn tròn thân thể gào khóc.
Tiếng kêu thê thảm rất là chói tai.
Bảo vệ cũng có mặt, nhưng cũng không dám tiến lên, còn người quản lý đại sảnh thì tránh ở một bên nhìn, dường như rất e ngại người này.
“Dừng tay!”
Lâm Dương quát.
“Anh… anh Lâm! Cứu mạng!”
Tạ Mã Chương thê lương hét lên.
“Ð? Chính chủ đã đến rồi à?”
Mấy gã lực lưỡng ngừng tay, một người trong đó nói với Lâm Dương: “Này cậu, tôi cho cậu một lời khuyên, lập tức nhường cái khách sạn này lại cho cô chủ nhà chúng tôi, nếu không, kết quả của cậu có lẽ còn thảo hơn cái tên không biết điều này nhiều!”
“Cô chủ?”
Lâm Dương liếc nhìn những người kia, nói: “Cô chủ nhà mấy người là ai?”
Một câu hỏi thuận miệng này của Lâm Dương, lọt vào tai mấy người này lại như là đang khiêu khích.
Bọn họ hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Người đàn ông vừa nói câu kia hừ lạnh: “Cô chủ nhà tôi? Hừ, nói ra sợ dọa cậu nhảy dựng!”
Vừa nói xong, mọi người đồng thời quay người, mới nhìn thấy một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi ngồi trên chiếc ghế đằng sau mọi người.