Chương 1818:
Hai người đương nhiên không dám làm trái ý Lâm Dương, lập tức chắp tay hành lễ, quay người trở về khách sạn.
“Lưu Danh Khoa này, có cần phải làm rập khuôn như thế không? Chả nhẽ muốn người Nam Xuyên đều biết người Đông Hoàng Giáo đến đây à?”
Lâm Dương có chút tức giận, gọi điện thoại hung hăng khiển trách Lưu Danh Khoa một trận.
Lưu Danh Khoa rất là tủi thân, chỉ có thể rút lực lượng mình bố trí ở bên ngoài về.
Trong khách sạn không có thuốc lá, Lâm Dương đi đến quán ven đường mua.
Vừa đốt một điếu, đã nhìn thấy mấy tên mực áo choàng lướt nhanh qua người.
Anh cũng nhìn thoáng qua.
Những người kia cũng nhìn lướt qua Lâm Dương, rồi lại cúi đầu bước nhanh đi.
Bọn họ đều là người trong võ đạo.
Lâm Dương nhận ra họ, họ cũng nhận ra Lâm Dương.
Từ lúc tin tức về việc kén rể được truyền ra, càng ngày càng nhiều người tiến vào Nam Xuyên.
Phải biết rằng, đây chính là nhà họ Dương kén rể đó!
Nếu người nào có thể lấy được con gái của gia chủ nhà họ Dương, người đó chính là con rể nhà họ Dương, chính là thuận lý thành Chương leo lên được cái cây to là nhà họ Dương, cả đời cơm áo không cần phải lo, càng là quyền thế ngất trời, muốn lật trời cũng được!
Cơ hội được một bước lên trời thế này ai mà không muốn chứ? Lại có ai mà không quan tâm cơ chứ?
Cho nên tiến vào Nam Xuyên cũng không phải từng người, mà là cả một đoàn người.
Cả đàn cả lũ, thậm chí cả gia tộc, tông môn dốc toàn bộ lực lượng.
Lâm Dương rít một hơi thuốc, chuẩn bị trở về khách sạn.
Nhưng đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Anh hơi quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một thân thể mềm mại nhào vào trong ngực Lâm Dương.
Lâm Dương ngạc nhiên.
Là một cô gái.
Lúc này bên hông cô gái này đã đỏ một mảng, máu tươi ồ ồ tràn ra.
“An Viện! Em không sao chứ?”
Lại một cô gái tóc ngắn mặc đồ bình thường chạy nhanh tới.
Cô gái trang điểm cũng rất thời thượng nhưng không quá đậm mà chỉ là trang điểm nhẹ, nhưng điều làm cho người ta cảm thấy không hợp nhau chính là thanh kiếm trong tay cô…
“Bích Trân, em không sao… Chúng ta đi mau…” An Viện suy yếu nói, sau đó dự định ôm lấy phần bụng đang bị thương tiếp tục đi tới.
Nhưng cô còn chưa đứng thẳng, lại xụi lơ dựa vào trong ngực Lâm Dương.
Bị thương thành như vậy, đi lại cũng khó khăn chứ đừng nói chỉ là chạy.
“An Viện! Sao thế? An Viện!” Bích Trân lo lắng gọi, nhưng cô gái cũng không còn hơi sức để trả lời, Lúc này, phía sau lại truyền tới một hồi tiếng bước chân dồn dập.
Bích Trân quay đầu lại nhìn con đường phía sau.
Một đám người rầm rầm chạy về phía này.
Đuổi tới rồi!
Bích Trân cắn răng một cái, nhìn về phía Lâm Dương nói: “Anh, có thể phiền anh đưa sư muội của tôi đi bệnh viện được không? Nhờ anh cả đóI”
Nói xong, Bích Trân không biết từ chỗ nào móc ra một xấp tiền mặt, nhét vào trong tay Lâm Dương.