Chương 1828:
“Hả?”
Bên đầu dây kia rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, nhàn nhạt nói tiếp: “Phái người nhìn chằm chằm cho tôi, trước đừng trêu chọc bọn họ! Biết rõ ràng ý định lần này bọn họ đến đây rồi mới hành động tiếp!”
“Dạ, cậu chủ!”
Sáng sớm hôm sau.
Trên tầng ba mươi hai của khách sạn.
“Sư muội, em tỉnh rồi? Tốt quá!”
Bích Trân mừng rỡ không thôi, ôm An Viện đang dần dần thức tỉnh, vui đến phát khóc.
“Sư tỷ, đây là ở đâu thế?” An Viện có chút mơ hồ.
Bích Trân kể chuyện đã trải cho cô nghe.
An Viện nghe xong biến sắc, một phát bắt được cánh tay Bích Trân, thấp giọng nói: “Sư tỷ, sao chị mất cảnh giác thế, người nọ nói gì chị tin cái ấy sao? Nhỡ đâu là người tham lam Lạc Linh Huyết thì sao, vậy phải làm thế nào?”
“Cô gái ngốc, nếu đối phương thật sự tham lam Lạc Linh Huyết, thì sao lại cứu chúng ta? Không có anh ta, em đã sớm chết rồi!” Bích Trân tức giận nói.
“Mặc kệ như thế nào, vẫn phải cẩn thận chút.” An Viện nói.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Hai cô gái chấn động, nhìn thẳng ra cửa.
“Ai đó?” Bích Trân hô một câu.
“Cô Bích Trân, là tôi đây!” Lâm Dương nói.
“À, có chuyện gì không?”
“Là như vậy, hôm nay bắt đầu kén rể, các cô đi ra ăn một chút gì đi, sau đó cùng chúng tôi đi tới nhà họ Dương! Không phải hai cô muốn hoa tuyệt mệnh sao?” Lâm Dương nói.
“Được được, chúng tôi sẽ ra ngay.”
Bích Trân kịp phản ứng, vội vàng đáp.
Bích Trân vốn định để An Viện ở lại khách sạn nghỉ ngơi, nhưng cô ta lại rất cố chấp, cứ đòi đi theo.
Nhưng khi hai cô gái đến nhà hàng ăn sáng, mới kinh ngạc phát hiện hôm nay Lâm Dương trang điểm có chút cổ quái.
Lúc này anh không mặc đồ vest như lúc trước, mà là một bộ trường bào viền vàng rộng thùng thình, rất hoài cổ, nhưng lại có vài phần uy nghiêm.
Không chỉ có thế, trên mặt còn treo một cái mặt nạ màu bạc.
“Đi đóng phim à?”
An Viện nhịn không được trêu chọc.
“Càn rỡ! Đây là mặt nạ Thần Quân của giáo chúng tôi! Cô thì biết cái gì?” Lưu Danh Khoa ở bên cạnh lớn tiếng quát.
“Mặt nạ Thần Quân? Đó là cái gì? Còn nữa, mấy người sao thế nhỉ? Người nào người nấy đều thích nói to như vậy?” An Viện lườm Lưu Danh Khoa, hừ lạnh nói.
Tuy Lâm Dương cứu cô ta, nhưng trong nội tâm của cô ta đối với Lâm Dương vẫn còn khúc mắc.
Cô ta cảm thấy tất cả quá kỳ lạ, nên luôn nghĩ Lâm Dương tốt mới hai người họ như vậy là có mục đích…
Lưu Danh Khoa bực bội, còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Dương ngăn lại.
Sao Lâm Dương lại không nhìn ra suy nghĩ này của An Viện cơ chứ?
Nhưng sở dĩ anh giúp hai người bọn họ, chỉ là vì báo đáp ân tình lúc trước của Diêu Kỳ, về phần những cái khác, Lâm Dương căn bản cũng không có cân nhắc nhiều như vậy.
Ăn sáng xong, mọi người chỉnh đốn rồi xuất phát đi tới nhà họ Dương.
Lâm Dương cũng không mang theo nhiều người lắm, chỉ dẫn Lưu Danh Khoa và mấy chấp sự, Ảnh Ngự đều ẩn nấp trong chỗ tối, âm thầm bảo vệ.
Mọi người lái hai chiếc xe, đi tới nhà họ Dương.
Cùng lúc đó, không ít gia tộc, tông phái ở thành phố Nam Xuyên cũng nhao nhao chạy tới nơi kén rể.
Thành phố Nam Xuyên rất là náo nhiệt.