Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1837



Chương 1837:

Bây giờ xem Bích Trân lựa chọn như thế nào.

Nếu như cô ta không mở miệng đem Lạc Linh Huyết đổi hoa tuyệt mệnh, An Viện tất phải chết, đó là điều không thể nghi ngời Hai cô gái này đã đến bước đường cùng “Anh…khốn nạn, tôi liều mạng với anh!”

Tính tình An Viện mạnh mẽ, nào chịu được loại sỉ nhục như vậy, cả hàm răng nghiến lại, nổi giận gầm lên một tiếng đánh tới Dương Mạc Phi.

Nhưng cô ta vừa động, quản gia bên cạnh hừ lạnh một tiếng, như gió thoảng chớp giật lao tới, động tác lão luyện, chế trụ hai cổ †ay của An Viện bẻ ngược lại sau lưng.

An Viện giữ chặt tại chỗ quỳ rạp trên đất.

“Sư muội!” Bích Trân hét lên.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Các người là lũ khốn nạn! Đồ vô liêm sỉ! Thứ vong ân bội nghĩa!” An Viện cố gắng giấy giụa nhưng làm gì cũng vô dụng.

“Các vị, phiền các vị nhắm mắt lại, chuyện này có lẽ sẽ gây ra chút máu tanh, nhưng cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, Mạc Phi chỉ muốn bảo vệ danh dự nhà họ Dương mà thôi, bởi vậy chỉ có thể mời chư vị thông cảm một lát.” Dương Mạc Phi mặt không chút biểu tình nói.

“Không có việc gì không có việc gì…”

“Chúng tôi đều hiểu, đều hiểu…”

Các khách mời vội vàng nói.

Dương Hồng Vũ từ đầu đến cuối đều không hề lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Dương Mạc Phi, xem anh ta biểu diễn.

Ông ta rất thoả mãn.

Thủ đoạn như vậy, không cần ông ta phí lời làm gì.

“Gia chủ Dương! Xem như nể mặt sư phụ tôi trước kia chữa khỏi bệnh cho ông, van cầu ông tha cho sư muội tôi đi!” Bích Trân lo lắng muôn phần, vội vàng lên tiếng.

Nhưng Dương Hồng Vũ vẫn không nói một lời, thậm chí nhắm lại hai mắt, đối với lời nói của Bích Trân ngoảnh mặt làm ngơ.

“Gia chủ Dương!”

Bích Trân lại đau khổ kêu lên.

An Viện điên cuồng giấy giụa, đôi con ngươi đỏ lên, dốc sức liều mạng gào lên.

Vẫn không giải quyết được gì cả.

Dương Mạc Phi bên kia đã giương đao lên, chuẩn bị chém xuống.

Thế cục giống như có lẽ đã không thể vấn hồi.

Không ít khách mời thậm chí đều nghiêng đi mặt, không dám nhìn một màn máu tanh này.

Bích Trân hoàn toàn bất lực.

Đến lúc này cô ta cũng không dám lại bướng bỉnh, chỉ có thể căn răng đồng ý giao Lạc Linh Huyết cho Dương Hồng Vũ.

Đây chính là Lạc Linh Huyết của sư phụ.

Trong lòng Bích Trân đang rỉ máu, nhưng vì cứu mạng sư muội, cô ta chỉ có thể giao ra.

Nhưng lúc cô ta vừa muốn hé miệng lên tiếng, một giọng nói đạm mạc vang lên.

“Ức hiếp hai cô gái tay trói gà không chặt? Nhà họ Dương là loại này sao? Thật nực cười!”

Câu nói vừa dứt, cả hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ánh mắt của vô số người tụ đồng loạt hướng về nơi giọng nói phát ra…

“Hửm?”

Dương Hồng Vũ nhìn về nơi giọng nói phát ra.

Dương Vân Thu và Dương Mạc Phi bên này cũng không khống chế được nhìn sang.

“Lại là tên nhóc kia?”

“Hừ, anh Mạc Phi không cùng không anh chấp nhặt, cho nên anh được nước làm tới hả? Còn dám vô lễ như vậy?”

“Tôi thấy tên nhóc này căn bản không biết trời cao đất rộng là gì!”

“Nếu không chịu chút giáo huấn, chỉ sợ anh ta còn sẽ tiếp tục kiêu ngạo ngông cuồng như vậy!”

“Đừng gấp, bây giờ có ngài Dương ở đây, làm sao có thể tiếp tục buông tha cho anh ta chứ? Cùng chờ xem, tên nhóc này nhất định bị chỉnh đến chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.