Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1840



Chương 1840:

Sở dĩ Dương Hồng Vũ đưa hoa tuyệt mệnh cho cô ta, chẳng qua là vì nịnh nọt Lâm Dương.

Ông ta chủ động lấy lòng, tất nhiên muốn xem thái độ của Lâm Dương như thế nào.

Bây giờ dưới tình huống thái độ Lâm Dương chưa rõ ràng, ông ta có thể nào cứ như vậy để cho hai cô bỏ chạy, dù sao nói không chừng trên người của các cô còn có Lạc Linh Huyết!

“Vậy… Vậy được rồi…”

Bích Trân khẽ cắn răng, theo bản năng nhích lại gần Lâm Dương bên này.

“Xin hỏi quý tính đại danh của vị bằng hữu này? Lần này đến nhà họ Dương chúng tôi muốn làm chuyện gì?” Dương Hồng Vũ cũng không dài dòng, trực tiếp hỏi rõ Lâm Dương.

“Tôi họ Lâm, tới nơi này là muốn xin gia chủ Dương gia một thứ!” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Ồ? Cậu Lâm cần gì?” Dương Hồng Vũ hỏi.

“Thuốc giải độc hoa tuyệt mệnh!” Lâm Dương nhàn nhạt đáp.

“Thuốc giải của Tuyệt Mệnh Đan ư?”

“Quả nhiên là thết”

Người chung quanh đều nhíu mày.

Dương Hồng Vũ lại cười ha ha.

“Tôi biết nói cái gì đây! Cậu Lâm là vì cái này mà đến ư? Được! Được! Không thành vấn đề! Ha ha ha ha…”

Lâm Dương có chút hoang mang, không thể hiểu được vì sao Dương Hồng Vũ cười thành như vậy.

Nhưng rất nhanh câu nói của Dương Hồng Vũ làm cho Lâm Dương bừng tỉnh đại ngộ.

“Cậu Lâm, nếu đến đây vì thuốc giải của chúng tôi, vậy cũng phải biết, trước mắt thuốc giải này chỉ còn lại có một viên, hơn nữa đây là của hồi môn tôi chuẩn bị cho con gái cưới chồng! Nếu như cậu muốn thuốc giải, vậy thì mời cậu trước tiên thắng trong đại hội kén rể lần này đã!” Dương Hồng Vũ cười nói.

Lâm Dương trầm mặc không đáp.

“Gia chủ nhà họ Dương, chúng tôi đến đây chỉ vì xin thuốc giải, cũng không phải tới tham gia đại hội kén rể gì đấy!” Lưu Danh Khoa có chút không nén được tức giận, trực tiếp mở miệng.

“Cái gì?”

Lông mày Dương Hồng Vũ bỗng nhiên nhíu lại.

“Nếu như không tham gia đại hội kén rể, chỉ sợ cũng không có giải dược rồi! Dù sao vật ấy đã được cho vào của hồi môn, không thể lấy riêng nó ra. Nếu như Cậu Lâm vì thuốc giải mà đến, vậy lần này chỉ sợ làm cậu phải thất vọng rồi, mời rời đi cho.”

Nếu không thể cùng người Đông Hoàng Giáo kết minh, vậy Dương Hồng Vũ đối với những người này cũng không còn hứng thú, tất nhiên cũng không có khả năng giao thuốc giải cho Lâm Dương.

Dương Hồng Vũ cũng không muốn cùng Đông Hoàng Giáo kết thù kết oán, chỉ có thể đuổi bọn họ đi.

Lâm Dương biết rõ cái quy củ này.

Chần chờ một lát, anh nhàn nhạt nói: “Đã là đại hội kén rể, vậy tất nhiên chúng ta phải làm theo quy củ, tôi đây cũng cảm thấy có chút hứng thú.”

“Ồ? Cậu Lâm thực sự có ý đó?”

“Do cách biểu đạt của vị phụ tá này của tôi có vấn đề mà thôi, tôi vẫn luôn có ý đó, nếu không sao lại chọn đến tại thời điểm này chứ?”

“Nếu đã như vậy, hai vị tất nhiên là quý khách của nhà họ Dương chúng tôi!” Dương Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, khua tay nói: “Lập tức sắp xếp cho hai vị Đông Hoàng Giáo ngồi trước! Dâng trà, chiêu đãi cho tốt!”

“Vâng, gia chủ!”

Quản gia gật đầu vội vàng đáp lời.

“Không cần đâu cứ để tôi ngồi ở vị trí này đi, cùng một đám người a dua nịnh hót ngồi một chõ, tôi rất không quen.” Lâm Dương thuận miệng nói.

“Anh nói cái gì?”

“Anh… anh thật quá quắt!”

Những khách mời hàng phía trước tức giận, nhao nhao đứng dậy chỉ trích Lâm Dương.

Lâm Dương lại mắt điếc tai ngơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.