Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1847



Chương 1847:

“Hổ Quyền Lưu Trương Phong? Chẳng lẽ vị này chính là đại đệ tử của Nhân Hổ?”

“Ông trời ơi… vậy mà là đại đệ tử của Nhân HổI”

“Không thể tưởng tượng nổi!”

“Chẳng trách anh ta có niềm tin đi lên!”

“Trận này sẽ là một trận quyết đấu đặc sắc đói”

Hiện trường đều nghị luận sôi nổi.

“Cậu Thiên, bây giờ chúng ta có thể nhìn thật kỹ xem với thực lực của tên nhóc kia cuối cùng sẽ như thế nào?” Đối diện với chỗ ngồi của Bùi Quốc Thiên là một người đàn ông tóc dài mỉm cười nói.

“Chẳng qua là chút dung quyền tục chân, dò xét đến tột cùng thì có ích lợi gì?” Bùi Quốc Thiên nhàn nhạt nói.

“Hừ, vị trí thứ mười trong bảng Thiên Kiêu nói chuyện quả thật có khí thế!” Người nọ híp mắt, tràn đầy thâm ý nói: “Tôi thật sự muốn lãnh giáo một chút!”

“Đợi lát nữa anh sẽ có cơ hội!” Bùi Quốc Thiên bình tĩnh nói.

Nắm đấm của người nọ lập tức siết chặt, nhưng rất nhanh đã buông ra rồi.

Hổ Quyền Lưu Trương Phong trong mắt những người này hiển nhiên có chút danh tiếng.

Còn Lâm Dương chưa từng nghe qua.

“Ra tay đi.” Lâm Dương nhạt nói.

“Ra tay? Hừ, nhóc con, Lưu Trương Phong tôi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, còn chưa từng có người nào dám kêu tôi ra tay trước đâu! Cậu là người đầu tiên! Có can đảm!” Lưu Trương Phong liên tục gật đầu, nói: “Chỉ là ông đây không muốn một đấm đánh chết cậu! Vậy nên tôi chấp một tay! Chỉ dùng tay phải đánh với cậu!”

Sau khi nói xong, anh ta sải bước đi về hướng Lâm Dương.

“Anh chỉ dùng một tay? Hay tôi đây dùng một đầu ngón tay vậy!” Lâm Dương duỗi ra một ngón tay nói.

“Mày nói cái gì? Chỉ dùng một đầu ngón tay? Khốn kiếp! Mày đang xem thường ông đây đấy hả?”

Lưu Trương Phong nổi giận, gầm lên một tiếng, tốc độ nháy mắt tăng gấp mấy lần, trong nháy chớp mắt đã gần Lâm Dương, đấm một đấm lên mặt Lâm Dương.

Hôi Một đấm này đúng là đánh ra tiếng gió!

Sao mà khủng bố vậy!

Dường như bị năm đấm như thép kia nháy mắt đánh xuyên qua.

Không ít người trừng to mắt nhìn chằm chằm vào một đấm này.

Một số người nhịn không được hét rầm lên.

Cho dù là người nào, đều cảm thấy một đám này đủ để đem đầu Lâm Dương biến thành dưa hấu.

“Anh Lâm!” Bích Trân nghẹn ngào.

“Xong rồi.” An Viện nỉ non một tiếng.

Nhưng đúng lúc này, đầu ngón tay Lâm Dương đột nhiên nhẹ nhàng một di chuyển, dời đến trước nắm đấm kia.

Đát!

Một thanh âm quỷ dị vang lên.

Lập tức chứng kiến năm đấm đang lao tới đột nhiên đứng yên trước mặt Lâm Dương, không thể tiến lên mảy may.

Lưu Trương Phong ngạc nhiên, vội vàng nhìn lại.

Mới phát hiện nắm đấm của mình đúng là bị một đầu ngón tay của Lâm Dương đỡ được.

“Cái gì?”

Toàn trường sôi trào.

Một ngón tay đã có thể chống lại người đại đệ tử của Hổ Nhân?

Người này có chút khoa trương rồi…

“Khốn kiếp!”

Lưu Trương Phong không cam lòng, điên cuồng hét lên, anh ta lấy tinh thần, lại một lần nữa dùng lực, nhưng cả ngón tay của anh ta đều không động đậy được.

Ngón tay anh ta cứng đơ như đá, tựa như không còn cảm giác, cho dù anh ta có cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích được, đừng nói gì đến gập lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.