Chương 1852:
“Quyết đấu bắt đầu!”
Một người nhà họ Dương hô lên, trận chiến trên lôi đài lại sắp bắt đầu.
Lã Tư Triều muốn tốc chiến tốc thắng, giải quyết gọn Lâm Dương, để giữ thể lực đối phó những người sau, cho nên trong nháy mắt một câu này vừa dứt, Lã Tư Triều đã vọt lên, trực tiếp giơ nắm đấm đấm vào mặt Lâm Dương.
Trước đó Lâm Dương đã cho thấy thực lực rất mạnh của mình.
Nhưng Lã Tư Triều này không phải cùng một loại với nhóm người tép riu kia.
Anh ta vô cùng mạnh, trong mắt những người này chỉ có hơn chứ không kém.
Lã Tư Triều tự tin có thể trong nháy mắt giải quyết người mang mặt nạ này.
Lâm Dương nhìn chằm chằm vào năm đấm đang lao tới, lập tức đưa tay, muốn cản lại nắm đấm này.
Nhưng đúng lúc này.
Vù vù vù…
Một luồng gió thổi qua.
Ngay sau đó nắm đấm trước mặt đột nhiên biến thành tàn ảnh, Lã Tư Triều cũng bỗng nhiên mất tích.
Giống như làm ảo thuật…
“Tàn ảnh bộ pháp?”
Người xem dưới đài kinh hô.
Lúc này đây, Lã Tư Triều đang sử dụng tuyệt học của nhà họ Lã, tàn ảnh bộ pháp, trong nháy mắt lướt đến sau lưng Lâm Dương, xuất ra một đấm hung hăng nện vào phần lưng của Lâm Dương.
“Cút xuống đi!”
Ánh mắt Lã Tư Triều lạnh lùng, ra tay không chút lưu tình, đồn hết toàn lực vào một đấm này, hung ác tàn bạo.
Nhưng ngay khi nắm đấm vừa mới vung ra, một cảnh tượng quỷ dị diễn ra.
Lâm Dương vốn dĩ đang xoay lưng về phía cú đấm, đột nhiên thân hình thoắt ẩn thoắt hiện đã quay lại đối diện với Lã Tư Triều.
Làm cho nắm đấm đang hướng về phần lưng trở thành hướng thẳng vào ngực anh.
Sao anh có thể xoay người lại nhanh như vậy chứ?
Chẳng lẽ anh ta cũng biết tàn ảnh bộ pháp?
Trong lòng Lã Tư Triều chấn động, nhưng một quyền này xuất ra đã không còn đường lui, chỉ có thể kiệt lực đánh tới.
Phanh! Tải app truyệnhola đọc khích lệ nhóm nhé!
Nắm đấm mạnh mẽ đánh vào ngực Lâm Dương, Lâm Dương thoáng lui về phía sau mấy bước.
“Hay!”
Không ít người phía dưới cao giọng hoan hô.
Thế nhưng… Lâm Dương cũng chỉ lùi lại vẻn vẹn có mấy bước, cũng không có phản ứng nào khác.
Lã Tư Triều sửng sốt.
Tiếng hoan hô phía dưới thưa dần rồi tắt lịm.
“Bộ pháp này của anh… Rất thú vị!”
Lâm Dương như đang tự hỏi gì đó, nhìn chằm chằm vào hai chân Lã Tư Triều.
Lông mày Lã Tư Triều nhíu chặt lại.
Anh ta cảm thấy vừa rồi Lâm Dương hoàn toàn có thể cản một đấm đấy của mình, nhưng hình như vì nhìn rõ Tàn ảnh bộ pháp của anh ta nên mới đứng yên lãnh một đấm này.
Sau khi suy nghĩ này nảy ra, Lã Tư Triều bị chính mình làm giật mình.
“Sao có thể như vậy được? Làm gì có người nào vì thấy rõ chiêu thức của người khác mà đứng yên chịu đòn chứ? Này không phải người ngu mới làm vậy à?”
Lã Tư Triều lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, lạnh nhạt nói: “Thân thể khá rắn chắc đấy! Nhưng cũng vô dụng thôi! Xem “Lã thị mười ba kích” của tôi đây!”