Chương 1859:
“Giả dối! Nhất định là giả dối! Đông Hoàng Giáo của chúng ta sao lại có giáo chủ chứ? Hơn nữa nếu như thật sự có đi nữa!
Cũng chỉ có thể là Lý trưởng lão! Nhưng nếu người đó là Lý trưởng lão, ông ấy nhất định sẽ cho tôi biết! Nhưng đến bây giờ ông ấy căn bản không gửi tin tức gì cho tôi cả! Vì vậy những chuyện này nhất định là giả dối!
Là giả!” Tâm trạng của Tạ Thanh Hử có chút kích động nói loạn.
Nhưng lúc này, một bóng dáng đi ra, lên tiếng: “Chấp sự Tạ, Lý trưởng lão đã chết rồi!
Đại hội Đông Hoàng chấm dứt, Đông Hoàng Giáo chúng ta có Đông Hoàng Thần Quân tân nhiệm! Ông cũng đừng có tự lừa mình dối người nữa!”
Hai mắt Tạ Thanh Hử trợn to, kinh ngạc nhìn người đứng ở đằng kia.
Ông ta nhận ra! Người này là người của Chiến Vương Cung! Người này vốn hẳn nên ở bên cạnh trưởng lão Lý Mạc Vân, đi theo làm tùy tùng cho Lý Mạc Vân, nhưng vì sao… Ông †a lại xuất hiện ở đây chứ?
Nhịp tim của Tạ Thanh Hử điên cuồng đập loạn xạ, người này vừa xuất hiện, bọn họ đã không còn gì nghỉ ngờ nữa rồi.
“Như vậy… Giáo chủ đại nhân… Ở nơi nào?”
Không biết người nào đang cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.
Tạ Thanh Hử ngẩng mạnh đầu lên, nhìn về phía Lưu Danh Khoa.
Thấy Lưu Danh Khoa nhìn về cửa lớn, bình tĩnh nói: “Bây giờ cậu ấy đang ở trên lôi đài!”
Một lời vừa nói xong.
Bịch!
Hai chân Tạ Thanh Hử như nhữn ra.
Trong đầu tất cả mọi người đều nổ ong một tiếng, một mảnh trống rỗng.
“Người bên trong kia…
Chính là giáo chủ tân nhiệm của Đông Hoàng Giáo?”
người nhà họ Lã cũng choáng váng, gia chủ nhà họ Lã Tưi vê phía sau hai bước, vẻ tức giận trên mặt biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là sự sợ hãi vô tận.
“Tạ Thanh Hử, sao? Ông còn muốn ra tay không?” Lưu Danh Khoa không thay đổi sắc mặt hỏi.
Lúc này Tạ Thanh Hử mới kịp phản ứng, bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, hướng về phía Lưu Danh Khoa dập đầu không ngừng: “Ông Lưu! Xin hãy bỏ qua cho tôi! Bỏ qua cho tôi! Tạ Thanh Hử đã lâu không, quay về Đông Hoàng Giáo, nào biết nội bộ Đông Hoàng Giáo lại biến chuyển long trời lở đất như vậy, lại càng không biết Thân Quân đã định, ngu xuân động chạm đến giáo chủ, động chạm đến ông Lưu, kính xin ông Lưu thứ tội!” “Mang ông ta về, trước mắt cứ giam lại, đợi giáo chủ xử lý.” Lưu Danh Khoa lạnh nhạt ra lệnh.
“Vâng!” Người bên cạnh lập tức bắt đám người Tạ Thanh Hữ giải đi.
Đám người Tạ Thanh Hử không đám phản kháng, chỉ run rẩy như cầy sấy câm lặng để họ giải đi.
Đương nhiên, người run sợ nhiều hơn vẫn là đám.
người nhà họ Lã.
Gia chủ của nhà họ Lã hoàn toàn ngây ngẩn.
Ông ta biết Lưu Danh Khoa và người mang mặt nạ vừa nãy có địa vị không tâm thường trong Đông Hoàng Giáo, nhưng không tâm thường đến mức nào, có thể sánh được với Lý Mạc Vân sao? Nhưng mà sự thật là Lý Mạc Vân đã chết còn vị kia chính là giáo chủ tân nhiệm của Đông Hoàng Giáo! Chỉ cân nghe thân phận này thôi ông ta đã có thể suy đoán ra Lý Mạc Vân chết như thế nào rồi! Lúc trước Lý Mạc Vân là người có năng lực cạnh tranh vị trí giáo chủ nhất trong Đông Hoàng Giáo.
Vì vậy không gì khó để suy ra Lý Mạc Vân đã thất bại nên dẫn đến kết quả ông ta mất mạng.
Mà vị này thì thành công ngôi vào ngôi vị giáo chủ.
Với ý đồ hợp tác cùng Chiến Vương Cung của Lý Mạc Vân, gia chủ nhà họ Lã đột nhiên phát hiện mình đã đẩy nhà họ Lã vào nguy cơ chưng từng có…
“Nhà họ Lã tiêu đời rồi…
Nhà họ Lã tiêu đời rồi…
Gia chủ nhà họ Lã đau khổ rên lên, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Ông ta đang lẩm bẩm thì đám người Lưu Danh Khoa đã tới gần.