Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1860



Chương 1860:

Trên lôi đài.

Lâm Dương đánh bại Lã Tư Triều, lại lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.

Rất nhiêu người đối với thực lực của Lâm Dương đã lờ mờ phán đoán ra.

Thiên Kiêu không ra tay! Khó có thể đánh bại người này!

“Nói vậy, người này thật sự là người Đông Hoàng Giáo đấy à?”

“Từ khi nào Đông Hoàng Giáo lại xuất hiện một thiên tài như vậy?”

“Anh ấy đeo mặt nạ, mặt mũi nhìn không rõ… Anh ấy có thể là ai?”

“Không phải anh ấy là Đường Thiên Hạo đó chứ?”

Các khách mời đều nghị luận xôn xa.

Ánh mắt của Dương Hồng Vũ tràn đầy thâm ý nhìn qua Lâm Dương, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị.

Cũng không ít người nhìn về phía Bùi Quốc Thiên đang ngồi bên dưới.

Tuy rằng bọn họ biết rõ, hiện trường vẫn có không ít thanh niên tài tuấn rất có cơ hội đánh bại người trên lôi đài này, nhưng có thể giải quyết một cách triệt để nhanh gọn lẹ thì không ai qua được Bùi Quốc Thiên.

Nếu anh ta ra tay! Đại hội kén rể này chỉ sợ sẽ kết thúc rất nhanh!

“Anh rể! Sao anh còn chưa ra tay vậy?

Chính kẻ này đã giết Tô Hữu Lương đấy, anh còn muốn để cho anh ta tiếp tục cuồng vọng sao? Đến lúc đó không chỉ có mặt mũi nhà họ Dương chúng em mất hết, mà mặt mũi của nhà họ Bùi các người cũng sẽ không không giữ được!” Dương Vân Thu lo lắng nói.

Nhưng Bùi Quốc Thiên vẫn ngồi yên lặng như cũ.

Không có bất kỳ lo nghĩ gì.

Trong mắt không chỉ tràn đầy ngạo nghề, mà còn có sự tự tin ngút trời.

Giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn †ay của anh ta…

“Vân Thu, bình tĩnh một chút, chớ vội!”

Bùi Quốc Thiên nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn vào người đàn ông tóc dài đối diện: “Anh Tiến, không phải anh muốn cùng tôi so chiêu à? Nếu đã như vậy, tôi cho anh một cơ hội, đánh bại người này, anh sẽ có tư cách cùng tôi giao thủ!”

“Ồ, sao giống như cậu Thiên đang vội vã muốn chấm dứt đại hội kén rể vậy?” Người đàn ông tóc dài tên anh Tiến cười nhạt hỏi.

“Xem đến chán ngấy rồi, không có gì thu hút nữa” Bùi Quốc Thiên lắc đầu.

“Sao vậy? Người trên đài này còn chưa đủ cho cậu Thiên thấy thú vị sao?” Người đàn ông tóc dài khó hiểu hỏi.

“Cũng xem như có chút tài cán, nhưng còn chưa đủ khơi lên dục vọng chiến đấu của tôi, vậy nên tôi mới nói anh Tiến đi thử một chút đấy! Bởi vì tôi thực sự không có hứng thú xuất thủ.” Bùi Quốc Thiên lắc đầu nói.

“Được rồi! Vậy tôi sẽ ở trên đài chờ cậu lên!”

Người đàn ông tóc dài cười ha ha, cả người vọt lên, trực tiếp nhảy lên lôi đài.

“Oal”

Trong nháy mắt, bầu không khí ở hiện trường trở nên sôi trào.

Vô số khách mời ồn ào đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía lôi đài.

“Đó là…”

“Phạm Văn Tiến!”

“Trời ơi! Phạm Văn Tiến của nhà họ Phạm đã xuất thủ!”

“Như vậy… như vậy cũng quá nhanh rồi?”

“Lần này tên nhóc trên lôi đài thảm rồi!

Phạm Văn Tiến ra tay! Không còn gì nghi ngờ người kia chắc chắn sẽ thua!”

“Đây chính là đã đánh bại Thiên Kiêu cao thủ đấy!”

Không ít người kêu lên vừa sợ hãi vừa thán phục.

Một vài khách quý có địa vị cao cũng không nhịn được ngồi thẳng người, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc dài kia.

“Lần này tiêu đời rồi sư tỷ ơi, Phạm Văn Tiến ra tay rồi! Người họ Lâm kia thua là điều không thể tránh khỏi!” Sắc mặt An Viện lộ ra giật mình, vội vàng quay đầu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.