Chương 1861:
“Hiện tại chỉ hi vọng Phạm Văn Tiến có thể nương tay một chút… Sư muội, ông Lưu vừa rồi đang ở đâu? Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này! Không thể ở lại đây được nữa.” Gương mặt Bích Trân trắng bệch, thấp giọng run rẩy nói.
An Viện gật đầu, đôi mắt liếc tìm khắp nơi, xem xét tình hình, chuẩn bị rời khỏi.
Lúc này, Phạm Văn Tiến đã là chắp tay, mỉm cười nói: “Anh Lâm, tôi là Phạm Văn Tiến, xin chỉ giáo!”
“Đừng lãng phí thời gian! Đến đây đi!”
Lâm Dương phủi bụi trên người, nhàn nhạt nói.
Phạm Văn Tiến nghe thấy xong cũng không vội, híp mắt cười nói: “Anh Lâm, hình như anh vội vã muốn xuống đài?”
Vội vã xuống đài?
Lâm Dương ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Chẳng lẽ lại là một kẻ giống như những người kia, còn chưa đấu, đã khoe khoang ta đây một lần?”
“Ha ha, anh Lâm nghĩ nhiều rồi, không phải tôi có ý này! Chẳng qua là tôi cảm thấy có một số việc nên sớm nói rõ với anh thì tốt hơn! Thủ đoạn vừa rồi của anh tôi đã nhìn thấy, tôi cảm thấy giữa chúng ta không cần phải đánh tới mức độ đó, hy vọng chúng ta có thể đánh đến điểm là dừng!”
“Đến điểm là dừng ư?”
“Hay là như thế này nhé? Nếu như trong vòng mười giây tôi có thể chế phục được anh, tự anh phải ngoan ngoãn nhận thua xuống đài! Tôi là người không thích chặt tay chặt chân gì đó, như vậy hung tàn quái Coi như tôi cho anh chút ân tình đi!” Phạm Văn Tiến mỉm cười nói.
Lời này vừa nói ra, dưới đài lại lần nữa vang lên những trận sôi trào.
“Chỉ cần mười giây là có thể chế phục được người đeo mặt nạ kia ư? Không phải Phạm Văn Tiến đang nói đùa đấy chứ?”
“Anh ta cũng đã nhìn thấy người mang mặt nạ xử lý Lã Tư Triều như thế nào rồi mà?
10 giây… Có thể đối phó được sao?”
“Hình như Phạm Văn Tiến hơi tự kiêu quá rồi?”
“Không đâu! Không bao giờ! Đừng nhìn vẻ bề ngoài ngả ngớn của Phạm Văn mà nhầm, thực tế anh ta rất lý trí cũng rất ổn trọng đấy! Nếu không chắc chắn, anh ta sẽ không dám nói ra những lời như vậy đâu?”
“Nói cũng phải! Mặc dù thực lực của kẻ mang mặt nạ kia cũng không tệ, nhưng để so sánh với Phạm Văn Tiến… quả thật là chênh lệch khá xa! Anh ta là người có thể dễ dàng đánh bại Thiên Kiêu đó!”
“Chúng ta cùng mở to mắt mà chờ đi!”
Đám người ở dưới đài đều mỗi người một câu.
“Anh Phạm cố lên!” Dương Vân Thu cũng la lên cổ vũ.
Ánh mắt mọi người sáng rực như đèn pha, Phạm Văn Tiến lại mỉm cười nói: “Tất nhiên, nếu như sau 10 giây tôi không chế ngự được anh, coi như tôi thua! Tôi sẽ ngoan ngoãn xuống đài! Anh sẽ tiếp tục tiếp những người khiêu chiến tiếp theo, anh cảm thấy như thế nào?”
“Là vậy à?”
Lâm Dương sờ cằm, ngẫm nghĩ một lát, nhàn nhạt nói ra: “10 giây đủ không?”
“Cái gì?”
Phạm Văn Tiến giật mình, há miệng cười †o: “Anh bạn, nếu anh cảm thấy 10 giây quá dài, tôi có thể rút ngắn cho anh vài giây!”
“Rút ngắn? Tôi không phải có ý này! Tôi đang lo lắng cho anh 10 giây sợ chưa đủ!”
Lâm Dương lắc đầu.
Phạm Văn Tiến nghe xong, nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn chưa nhạt đi: “Xem ra anh bạn đây đối với thực lực của mình rất có lòng tin… Được, đã như vậy, tôi †ăng thêm 5 giây, chúng ta sẽ phân thắng thua trong vòng 15 giây, nếu như trong 15 giây tôi không làm được, vậy có nghĩa là tôi thual”
“15 giây, quá ngắn!” Lâm Dương lắc đầu.
“Sao vậy? Anh kéo dài thời gian đến 20 giây?” Phạm Văn Tiến nhíu mày.
Lâm Dương lại lần nữa lắc đầu.
“Chẳng lẽ là… 30 giây?” Vẻ tươi cười của Phạm Văn Tiến dần nhạt đi.
“30 giây?”
“Không lẽ thằng cha này thật sự cho là mình có thể đấu cùng Phạm Văn Tiến trong vòng 30 giây đấy chứ?”
“Anh ta nghĩ mình là ai vậy?”
“Rốt cuộc anh ta có biết thực lực chân chính của Phạm Văn Tiến không?”