Chương 1864:
Lập tức trái tim Phạm Văn Tiến đập dồn dập.
Tuy rằng anh ta liên tục công kích, nhưng đối phương cũng phòng ngự kiên cố, cẩn thận chặt chẽ, căn bản không cho anh ta một cơ hội ra tay nào, không hề có một chút kế hở.
Anh ta xoay quanh Lâm Dương tầm mười vòng, cũng không tìm thấy mảy may nửa điểm công kích.
Cho đến lúc này, Lâm Dương đột nhiên nghiêng người.
Chỉ là một động tác nhỏ, khiến cho phòng ngự của Lâm Dương dường như bất ngờ bị sụp đổ, phòng ngự vững chãi bỗng nhiên không còn.
Thoáng cái toàn bộ người toàn thân cao.
thấp tất cả đều là sơ hở.
“Cái gì?”
Phạm Văn Tiến giật mình.
Anh ta tin tưởng, chắc chắn là do Lâm Dương cố ý làm như vậy.
Mục đích là muốn dụ dỗ anh ta ra đòn công kích.
Không thể công kích!
Thế nhưng… Tiếng ở dưới đài truyền đến, làm cho anh ta không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa.
“4”
Dương Vân Thu cùng tất cả mọi người đồng thanh la lên.
“Anh Phạm, tranh thủ thời gian chỉnh đốn anh ta đi!”
“Chỉ còn 4 giây!”
“Thời gian không còn nhiều lắm, anh Phạm, liền một chiêu, làm cho tên nhóc này biết rõ sự lợi hại của anh đi!”
“Lên đi!”
Càng ngày càng nhiều người la hét.
Mọi người cũng rất nóng vội.
Tại sao lâu như vậy rồi mà Phạm Văn Tiến vẫn chưa động thủ?
Chẳng lẽ là… Thực sự không đối phó được anh?
“xịt Dương Vân Thu cũng có chút hốt hoảng, nhưng vẫn là lớn tiếng tiếp tục đếm ngược.
sim Không biết là ai lại tiếp tục đếm.
Tiếng đếm này, làm cho Phạm Văn Tiến không tiếp tục nhẫn nại được.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Dương, nắm đấm siết chặt, khế hô một tiếng, một dòng khí từ trong cơ thể dâng lên, hội tụ vào trong quả đấm của anh ta, hung hăng đánh về phía Lâm Dương.
Lực lượng thô bạo tại quyền phong bùng Trong nắm đấm đó, dường như có thể nghe được tiếng vù vù rung động của quyền phong đang gầm thét, như mãnh hổ thét dài, như Cự Long chuẩn bị bay lên trời.
“OaP”
Tân khách trong hiện trường đều lên tiếng kinh hô.
Một quyền này, sợ là có thể đấm xuyên qua ngọn núi, xé nứt biển rộng!
Một quyền này, nhất định có thể phân ra thắng bại!
Không ít người từ trên ghế đứng lên, trừng to mắt nhìn một kích này.
Dương Vân Thu cũng quên đếm ngược, kinh ngạc nhìn xem.
Cho dù là người nào, đều tin tưởng chỉ cần một quyền này đánh vào thân thể Lâm Dương, như vậy dù cho người này có phòng ngự thì xương cốt, da thịt đều bị đánh cho nứt ra đứt đoạn…
Phạm Văn Tiến cũng nghĩ như vậy.
Dù sao một quyền này đã dùng tới toàn bộ sức lực còn lại của anh ta.
“4”
Anh ta thấp giọng mà quát, bản thân hô lên một giây cuối cùng.
Một kích cuối cùng!
Quyết định thắng bại!
Nhưng mà…
Lạch cạch!