Chương 1867:
Giống như là tiếng sói dữ hú dài dưới đêm trăng.
“Thú vị.”
Lâm Dương nhàn nhạt nói: ‘Nếu như đây là một trận chiến Thiên Kiêu, tôi sẽ toàn lực ứng phói”
Nói xong, anh cũng đem lệnh bài trong †ấm áo choàng tháo xuống, từng khối đặt xuống bên cạnh.
Động tác của anh rất ưu nhã, cũng rất chậm chạp.
Đợi lệnh bài nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, mọi người mới nhìn rõ hình dạng lệnh bài.
Tất cả đều là Thiên Kiêu Lệnh!
Khoảng chừng hơn ba cái…
Đôi mắt tất cả mọi người trong giây lát trừng lớn.
“Ba… ba Thiên Kiêu Lệnh?”
Tiếng ngạc nhiên liên tục vang lên…
Ba tấm lệnh bài Thiên Kiêu ư? Vẻ mặt của Hoàng Nhật Bách trở nên nghiêm túc.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Dương đang đứng trước mặt, phát hiện khí thế của đối phương đần dân biến hóa.
Giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, đường như không phải bản thân đang đối mặt với một kẻ vô danh tiểu tốt, dấu đầu hở đuôi, mà là một con mãnh hổ, một con Thương Long hưng ác lập tức bay lên trời.
Nhưng anh ta không hề sợ sệt.
Bởi vì anh ta đã từng đối mặt với vô số kẻ địch cường Hơn nữa, mục đích hôm nay của anh ta là Bùi Quốc Thiên! Anh ta muốn đứng ở vị trí thứ mười trên bảng, Thiên Kiêu! Anh ta sẽ đánh bại vô số tuyệt thế thiên tài khiến người khác vừa nghe đã sợ mất mật! Bùi Quốc Thiên anh ta còn không sợ, sao lại sợ hãi người trước mặt này? “Xem ra tôi nhìn nhâm, thì ra cậu cũng là Thiên Kiêu, hơn nữa còn là Tam Lệnh Thiên Kiêu!”
Hoàng Nhật Bách quét mắt nhìn mãy khối lệnh bài Thiên Kiêu bên cạnh Lâm Dương, nhìn thấy con số bên trên, hừ lạnh nói: “Nhưng những lệnh bài Thiên Kiêu này giống như có chút thấp! Lệnh bài Thiên Kiêu vị trí thứ hai mươi cậu cũng có? Ba khối lệnh bài này của cậu, có thể so với một khối này của tôi sao?” “Hình như không so được.”
Lâm Dương nói.
“Cậu tự biết lượng sức mình thế là tốt, nhưng ba lệnh bài Thiên Kiêu này của cậu, sẽ về tay tôi! Đợi tôi cùng cậu đấu một trận làm nóng người, sau đó sẽ đánh với Bùi Quốc Thiên, lấy lệnh bài Thiên Kiêu vị trí thứ mười!” Hoàng Nhật Bách quát khẽ, ánh mắt lộ ra sát ý, hai tay mãnh liệt phát lực, đôi chân của anh ta thoăn thoát như linh dương, hướng Lâm Dương vọt tới.
““Giết!” Anh ta gào thét một tiếng, cách một khoảng.
không mãnh liệt vung tay về phía Lâm Dương.
Giống như là móng vuốt sắc bén đang kéo, xé trong không khí.
Hôi Một luông gió như sóng khí từ đầu ngón tay của anh ta bay ral Luồng sóng khí này giống như lưỡi đao, hưng hăng chém về phía Lâm Dương.
“Thật đúng là Hoàng Nhật Bách, vừa ra tay là sát chiêu!” “Nhàn chiêu thức đó của anh ta, chắc chắn là muốn xé nát đối phương!” “Hoàng Nhật Bách người này vốn đĩ lòng đạ độc ác, giết người không chớp mắt, những người cùng anh ta so chiêu không chết cũng tàn phết Chỉ sợ thằng cha này sẽ không có kết cục tốt!”
“Cũng không biết anh ta có thể so mấy chiêu với Hoàng Nhật Bách.” Người ở đưới đài đều lên tiếng nghị luận.
Nhưng mà một giây sau, một động tác của Lâm Dương, đột nhiên làm cho tất cả mọi người ngưng bàn tán!
Chỉ thấy Lâm Dương đột nhiên cũng bắt đầu mở bước chân, hướng phía trước phóng tới.
Anh cứ như vậy cứng rắn vọt tới luồng khí như lưỡi đao kia, không hề né tránh, không hề sợ hãi!
“Cái quái gì thế?”
Vô số người ngạc nhiên kêu lên.
Người này điên rồi sao?
Muốn dùng thân thể đón lấy đao khí này?
Trái tim Hoàng Nhật Bách đập mãnh liệt.
Nhưng cảnh tượng diễn ra, đánh sâu vào đại não, phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người.