Chương 1874:
“Ba à, con đã sớm nói với ba, con đã có người trong lòng rồi…”
“Sao vậy? Chẳng lẽ con không muốn nghe lời ba ư? Không muốn gả cho một trong bọn hai họ?” Giọng nói của Dương Hồng Vũ trở nên nghiêm túc lạnh lão.
Mặt Dương Tuyết Mai không biểu tình, không nói gì thêm.
“Tóm lại con chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ba, ba sẽ không hại con, ba làm tất cả những chuyện này, cũng là vì con, vì nhà họ Dương chúng ta mà thôi!”
Dương Hồng Vũ nói, ánh mắt một lần nữa dừng trên lôi đài.
Khán giả xung quanh lôi đài tự giác lui về phía sau, cách xa lôi đài năm thước.
Những trận đấu của cấp bậc cao thủ này, sẽ ảnh hướng đến phạm vi cực lớn, bọn họ không muốn bị ngộ thương.
“Được rồi! Tôi không muốn lãng phí thời gian, trời đã sắp tối, nên bắt đầu thôi!” Bùi Quốc Thiên chắp hai tay sau lưng, nhìn qua Lâm Dương: “Lên đi!”
Lâm Dương yên tĩnh nhìn lại, ánh mắt dưới mặt nạ lộ ra một tia dị quang.
Đánh bại người này, có thể lấy được giải dược, cứu sống Tô Nhan rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, cũng không dài dòng, sải rộng bước chân đi về phía người kia.
Bước đi chưa được hai bước…
Vèol Thân hình Lâm Dương đột nhiên biến mất.
“Tốc độ thật nhanh!”
“Cậu Thiên cẩn thận!”
Người dưới đài hô lên.
Nhưng Bùi Quốc Thiên vẫn bình thản ung dung.
Lâm Dương trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Bùi Quốc Thiên, giống như thuấn di, hung hăng nện tới một đấm hướng về phía đầu của anh ta.
Một đấm này thoạt nhìn cũng không có gì quá hung mãnh, nhưng có thể gây ra hậu quả chết người, không biết so với cú đấm lúc trước của Hoàng Nhật Bách mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Nhưng trong nháy mắt nắm đấm ập tới, Bùi Quốc Thiên đột nhiên nghiêng đầu, một chưởng đập vào nắm đấm của Lâm Dương.
Bàn tay như mây trôi nước chảy thoạt nhìn còn vô cùng nhẹ nhàng nhu hòa đến kỳ diệu.
Đùng!
Quyền chưởng va chạm.
Sức mạnh toàn thân Lâm Dương tựa như sóng to gió lớn đập về phía bàn tay của Bùi Quốc Thiên.
Thế nhưng… sau khi sức mạnh phát ra, lại như đá chìm đáy biển, đều biến mất không thấy gì nữa.
“Chuyện gì thế này?”
Lâm Dương giật mình.
Nhìn bàn tay nhẹ nhàng vỗ một cái, cứ như vậy đánh vào nắm đấm của Lâm Dương.
Ầm ầm!
Lâm Dương giống như đã phải chịu đựng sức mạnh khủng bố, năm đấm hầu như bị vặn bung ra, cả người bay ra lôi đài như đạn pháo, ngã xuống đất ầm ầm.
BịchI Mặt đất đã bị anh nện đến mức muốn nứt ra rồi.
Lâm Dương chật vật không chịu nổi!
Lần đầu tiên song phương giao thủ, Lâm Dương đã bị thương nặng!
“Oal”
Toàn trường xôn xao, một mảnh sôi trào, vô số người xem hét lên.
“Cậu Thiên uy vũ!”
“Cậu Thiên số dách!”
“Ha ha ha, tên nhóc, lần này đã biết lợi hại chưa?”
“Còn dám khiêu chiến nhân vật thứ mười trên bảng Thiên Kiêu! Quả thực là không biết sống chết!”
“Tên mắt mù chó chết! Mày mà dám so với cậu Thiên của bọn tao, còn kém xa lắm con…”