Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1876



Chương 1876:

“Bây giờ Đông Hoàng Giáo còn là cái thá gì? Chia năm xẻ bảy, thế lực ngày càng suy yếu! Lần này nếu nhà họ Dương có thể cùng nhà họ Bùi thiết lập quan hệ thông gia, Đông Hoàng Giáo căn bản cũng không là cái đỉnh gì trong mắt bọn họ!” Người bên ngoài cười nói.

“Nhưng gần đây tôi nghe nói, Đông Hoàng Giáo tổ chức Đông Hoàng đại hội, vì chọn giáo chủ! Nếu Đông Hoàng Giáo có giáo chủ mới, tình hình có thể đã không như bây giờ… Không biết là người nào cẩn thận từng li từng tí nói một câu.

Câu này vừa dứt, những trận khinh thường cùng cười nhạo vang lên.

“Hừ, dù cho thật sự có giáo chủ thì như thế nào chứ? Khó khăn của Đông Hoàng Giáo cũng không thể dựa vào một lần đại hội là có thể giải quyết! Quá nhiều người muốn làm giáo chủ, ngoại trừ dùng thực lực nói chuyện, bằng không dùng bất kỳ cách nào cũng không thể thống nhất Đông Hoàng Giáo!”

Có người đứng ra phản bác.

Hiện trường đầy người nghị luận không thôi.

Nhưng cũng càng có nhiều người nhìn về phía Lâm Dương.

Anh không để ý đến những lời vô bổ xung quanh, ánh mắt dưới mặt nạ càng ngưng trọng nghiêm túc, chỉ nhìn chằm chằm Bùi Quốc Thiên, lại lần nữa bước về phía trước, bước chân kiên định.

“Xem ra tôi ra tay hơi nhẹ!” Bùi Quốc Thiên nhìn Lâm Dương một lần nữa đi tới, lắc đầu: “Có lẽ tôi nên nghiêm túc hơn, nhanh chấm dứt trận quyết đấu nhàm chán này!”

Nói xong, Bùi Quốc Thiên chủ động công kích.

Bước chân của anh ta hướng về mặt đất một chút.

Vù vù…

Toàn bộ lôi đài đột nhiên đung đưa.

Như một thuyền nhỏ chao đảo giữa sóng †o gió lớn, kịch liệt lắc lư.

Đây là tất cả lực lượng kỹ xảo Bùi Quốc Thiên.

Bởi vì lôi đài lay động, Lâm Dương hơi chút đứng không vững.

Nhưng làm anh càng khiếp sợ.

Bởi vì dưới tác động của lực lượng kỹ xảo, tuy rằng lôi đài rung đến lợi hại, nhưng không bị nát ra!

Cuối cùng đây là nào một loại lực lượng như thế?

Lâm Dương không cách nào nghĩ thông được.

Trong tích tắc Bùi Quốc Thiên đã xuất hiện trước mắt anh.

“Đối mặt với tôi mà anh còn có thể phân †âm, là anh đang xem thường tôi, hay cảm thấy chính mình đã vô địch thiên hạ? Cuồng vọng tự đại như vậy, nếu không giết anh!

Lòng tôi khó nén!”

Giọng nói của Bùi Quốc Thiên lạnh lùng truyền đến, một bàn ban vươn tới như ảo ảnh hư vô.

Bàn tay kia quá nhanh quá ảo, lực lượng của nó đã không cách nào dùng ngôn từ diễn tải Lâm Dương tin rằng, cho dù núi lớn đến đâu, bị một chưởng này đánh trúng, cũng nát thành cát bụi, chứ đừng nói chỉ là người.

Rầm!

Bàn tay kia hung hăng vỗ vào ngực của Lâm Dương.

Từ lòng bàn tay phát ra một vòng dày hoa văn khiến người kinh sợ, như làn sóng xanh rung động, khuếch tán ra bốn phía, trùng trùng điệp điệp tràn ra xa.

Một vài khán giả ở gần đó bị làn sóng này đụng ngã lăn trên mặt đất, có người hôn mê tại chỗ, có người kêu to thê thảm, như thể đau đớn vô cùng.

Những người còn lại sợ tới mức hồn bay phách lạc điên cuồng lui ra phía sau.

Về phần Lâm Dương, anh không ngừng lui Về phía sau, thiếu chút nữa lại té xuống lôi đài.

Một chưởng này! Lực mạnh kinh người!

Có lẽ nó không có uy năng kinh thiên động địa, không có khí thế dời núi lấp biển, nhưng lực tàn phá, tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Sau một kích này, Bùi Quốc Thiên cũng thu chiêu.

“Kết thúc rồi!” Có người ý thức được, trực tiếp mở miệng nói.

“Mỗi khi cậu Thiên thu chiêu, có nghĩa là đối phương đã thua!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.