Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1896



Chương 1896:

Hiện giờ giáo chủ trúng kịch độc, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng mà ngay lúc đám Lưu Danh Khoa định từ bỏ, Lâm Dương đột nhiên mở miệng.

“Dương Hồng Vũ! Ông muốn dựa vào độc này để khống chế tôi, chỉ sợ giống như chuyện viên tưởng! Độc này của ông, có thể không làm gì được tôi rồi!”

“Giáo chủ Lâm, trăm ngàn lần đừng hoài nghỉ độc tính của độc dược nhà họ Dương chúng tôi! Tuy độc dược này kém hoa độc của Tuyệt Mệnh Độc, nhưng mà cũng không kém nhiều! Nếu cậu không nghe lời, không lấy được giải dược trong tay tôi, trong vòng ba ngày, cậu nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử, cho dù thực lực của cậu mạnh cỡ nào, cơ thể lợi hại ra làm sao, đều tuyệt đối không thể ngăn được độc tố!” Dương Hồng Vũ híp mắt, vẻ mặt tươi cười nói.

“Nếu như là đối với người bình thường mà nói, độc này đúng là rất hung mãnh, nhưng đối với tôi mà nói, đây chỉ có thể tính là độc bình thường, tôi muốn giải vô cùng dễ dàng!” Lâm Dương lắc đầu nói.

“Cuồng vọng!”

“Hừ! Xem ra cậu không biết uy lực của kỳ độc nhà họ Dương chúng tôi!”

“Quá tự đại!”

Người nhà họ Dương buồn bực kêu lên.

“Được, nếu Giáo chủ Lâm tự tin như thế, vậy chúng ta đợi một ngày đi, ngày mai độc này sẽ phát tác, đến lúc đó toàn thân Giáo chủ Lâm đều đã mọc đầy hư thối lở loét, vô cùng thê thảm, đau đớn không chịu nổi, hy vọng lúc đó Giáo chủ Lâm đừng hối hận.”

Dương Hồng Vũ hơi nhếch miệng, bộ dạng vô cùng tự tin nói.

Ông ta tin tưởng, vị Giáo chủ Lâm này sẽ hối hận.

Dù sao quá trình phát tác độc này rất đau đớn, người bình thường căn bản không thể chịu đựng được.

Đợi Giáo chủ Lâm nếm thử tư vị của kịch độc này xong, ông ta tin Giáo chủ Lâm sẽ đến cầu xin ông ta.

Nhưng mà đúng lúc này, Giáo chủ Lâm đột nhiên giơ tay lên, chậm rãi cởi mặt nạ trên mặt xuống.

“Dương Hồng Vũ! Tôi biết lời nói của tôi ông sẽ không tin, nhưng gương mặt này của tôi, mới có thể khiến ông tin đúng không?”

Phía dưới mặt nạ là một gương mặt tuấn †ú như thiên thần, lập tức lọt vào tầm mắt mọi người.

Dương Hồng Vũ nhìn anh, bỗng nhiên hơi thở như dừng lại, cả người hóa đá rồi.

Biểu cảm của Dương Hồng Vũ vô cùng đặc sắc, cả người ngây ngốc tại chỗ, giống như mất hồn.

Đám người xung quanh cũng nhìn gương mặt Giáo chủ Lâm phía dưới mặt nạ.

“Đúng là đẹp trai “Quả nhiên là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo giống như thiên thần vậy…”

“Nhưng mà gương mặt này… Có chút quen thuộc… Hình như từng thấy ở đâu rồi.”

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Tải app truyệnhola đọc tiếp giúp nhóm nhé!

Không ít phụ nữ có mặt ở đây thấy gương mặt kia, đôi má đỏ lên, trái tim đập loạn nhịp.

Trong mắt Dương Tuyết Mai tràn ngập thâm ý nhìn Lâm Dương, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.

Hiện trường bắt đầu sôi trào.

Đám người Bùi Quốc Thiên, Phạm Văn Tiến, Dương Vân Thu đều cảm thấy gương mặt này rất quen, nhưng không biết là ai.

Cho đến lúc này, một giọng nói rét lạnh vang lên tận mây xanh.

“Cậu là… Bác sĩ Lâm!”

Những lời này vừa vang lên, hiện trường đột nhiên nổ mạnh.

“Cái gì? Cậu ta là bác sĩ Lâm?”

“Là Bác sĩ Lâm của Dương Hoa ở Giang Thành sao?”

“Đúng vậy, là cậu ta, tôi nhớ ra rồi, chính là cậu ta!”

“Tôi đã nói sao lại quen như vậy! Hóa ra là cậu ta…”

Mọi người lập tức hiểu ra, nhưng càng có người hết hồn hơn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bác sĩ Lâm ở Giang Thành sao?

Người này… Thành giáo chủ của Đồng Hoàng Giáo từ khi nào vậy?

Chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng rồi…

“Sao có thể như vậy? Cậu… Cậu thành giáo chủ của Đông Hoàng Giáo từ khi nào?”

Dương Hồng Vũ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vẻ mặt kinh hãi hỏi.

Lâm Dương và nhà họ Dương đối đầu tới chết đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.